Đây dĩ nhiên không phải lần đầu tiên Tô Vận bị Tô Nhiếp Minh đánh, ông ta ra tay tàn nhẫn thế nào hắn đều đã nếm qua, trước đây có thể hắn sẽ thuận theo, nhưng lần này thì đừng hòng.
Không để hắn tiếp tục với Trình Tố Vi? Ông ta lấy cớ gì mà ép hắn phải làm vậy chứ?
Tức giận vớ chiếc ném ném về phía cửa, cánh cửa cũng vừa đúng lúc mở ra, La Mục Nhiễm bưng theo một cái khay đựng một vài đồ dùng y tế đi vào.
Nhìn thấy bà ta, Tô Vận càng thêm trướng mắt, hắn chẳng thèm liếc nhìn bà ta.
La Mục Nhiễm đối với sự lạnh lùng này của hắn đã sớm quen rồi nên luôn vờ không quan tâm, bà ta đi tới bên giường Tô Vận, đặt cái khay xuống bà và bắt đầu lấy thuốc mỡ và bông tăm ra, muốn giúp hắn bôi thuốc nhưng liền bị hắn đưa tay gạt ra, đồng thời cũng quay mặt né tránh.
- Bà để đó rồi ra ngoài đi!
La Mục Nhiễm đành thu tay về, đem hai món đồ trên tay đặt lại trên khay, chủ động kéo ghế lại ngồi đối diện hắn.
- Tiểu Vận, mẹ biết con giận mẹ vì chuyện của Trình Tố Vi. Nhưng con phải hiểu đây đều là mẹ muốn tốt cho con, nếu cha con biết được giọt máu của Tô gia lại trong người của cô ta thì ông ấy nhất định sẽ đánh chết con. Mẹ không thể để ông ấy đụng vào con được......
Nghe những lời này của mẹ mình, Tô Vận không khỏi cười nhạo, nhưng lửa giận trong mắt không thể nào dập tắt nổi khi hình ảnh Trình Tố Vi nằm giữa một vũng máu lại hiện lên trong đầu hắn, cào xé tim gan hắn.
- Tôi thà để ông ta đánh chết còn hơn phải chứng kiến các người giết người phụ nữ và con của tôi! La Mục Nhiễm, tôi cho bà biết, bà đã hai lần muốn giết Vi nhưng không thành, nhưng bà đã giết chết đứa con chưa kịp chào đời của tôi. Bà nói thử xem, hành động của bà là hành động mà một người mẹ nên làm sao?
La Mục Nhiễm nghẹn ngào cúi đầu, bà ta vừa khóc vừa đưa ra quan niệm của mình.
- Tiểu Vận, mẹ biết dù có nói gì cũng không khiến con thay đổi suy nghĩ. Nếu con thật sự muốn ở bên cạnh Trình Tố Vi như vậy thì mẹ đã nghĩ ra một cách cho con.
Nói đoạn, bà ta ngừng lại để quan sát sắc mặt của Tô Vận, thấy hắn có vẻ đã dần buông lỏng, bà ta mới tự tin nói ra.
- Đường Nhã Tịnh, con hãy kết hôn với Đường Nhã Tịnh. Mẹ biết năm đó cô ta đã làm chuyện có lỗi với con, nhưng dù thế nào cô ta cũng là một người có vị thế quan trọng trong giới y học, điều này có thể khiến cha con hài lòng về cô ta, hơn nữa lần này cô ta trở về nước cũng là muốn bắt đầu lại với con....
Tô Vận hơi kinh ngạc vì La Mục Nhiễm lại nhắc đến Đường Nhã Tịnh, còn bảo hắn kết hôn với cô ta? Lí lẽ gì đây chứ?
- Không được, tôi không thể làm tổn thương Vi một lần nữa, như vậy là quá đủ rồi!
Không cần suy nghĩ, hắn dứt khoát từ chối.
La Mục Nhiễm cũng không vội vàng, bà ta kiên nhẫn đưa ra phân tích chính xác.
- Tiểu Vận, không phải con muốn ở bên cạnh Trình Tố Vi sao? Con vì chuyện của cô ta mà đã chọc giận cha con không ít, thời gian này có thể ông ấy sẽ tăng cường giám sát con, đến lúc đó đừng nói là con mà ngay cả Trình Tố Vi cũng sẽ bị con liên hủy. Nhưng nếu như con đồng ý kết hôn với một người phụ nữ khác, cha con sẽ có cái nhìn khác về con, ông ấy cũng sẽ không quá hà khắc với Trình Tố Vi nữa.
Đợi khi cha con đã hoàn toàn làm lơ chuyện này, con có thể ra ngoài ở cùng Trình Tố Vi, con có thể nuôi cô ta như tình nhân cũng chẳng sao, về phía Đường Nhã Tịnh lúc đó mẹ sẽ giúp con quản cô ta.
Những phân tích của La Mục Nhiễm đúng thật là có sức thuyết phục. Nhưng điều Tô Vận chưa bao giờ muốn diễn ra đó là Trình Tố Vi lại trở thành tình nhân của hắn. Chuyện này chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra, cô chỉ có thể là vợ của hắn, danh chính ngôn thuận bước vào cửa của Tô gia, hắn nhất định sẽ biến điều đó thành hiện thực dù cho có phải trả cái giá đắt đến mức nào!
- Đủ rồi, tôi chỉ kết hôn với người phụ nữ tôi yêu, và đó chính là Vi. Ngoài cô ấy ra thì tôi sẽ không lấy ai khác!
La Mục Nhiễm buồn bã và thất vọng lắc đầu.
- Tiểu Vận, con không hiểu trái tim mình rồi! Lúc con tỉnh lại sau tai nạn và gặp Đường Nhã Tịnh, con bắt đầu với cô ta, trong suốt thời gian đó có bao giờ con có cảm giác lưu luyến với Trình Tố Vi không? Hai năm kể từ khi Đường Nhã Tịnh rời khỏi con, con tìm rất nhiều phụ nữ nhưng lại không phải xử nữ, con chán ghét xử nữ như vậy không phải là vì cô ta sao? Vậy mà con nói trong lòng không hề có một vị trí cho cô ta?
Tô Vận không vội phủ nhận cũng không nhanh chóng thừa nhận những gì La Mục Nhiễm vừa nói.
- Bà nói không sai, nhưng cũng không hoàn toàn đúng, tôi thừa nhận bản thân từng thật lòng với Đường Nhã Tịnh, tôi không thích đụng vào xử nữ cũng là vì cô ta. Nhưng cái bà nhìn nhận sai lầm đó là vị trí của Vi trong lòng tôi. Cô ấy vẫn luôn ở đây.....
Vừa nói hắn vừa đưa tay chỉ vào ngực trái của mình.
- Hai năm ở bên cạnh Đường Nhã Tịnh tôi lại không hề chạm vào cô ta dù chỉ một lần, đó là vì trong lòng tôi vẫn còn một hình bóng không ai có thể thay thế. Vi cũng chính là xử nữ đầu tiên tôi chạm vào, nhưng ngay sau đó tôi càng muốn cô ấy nhiều hơn, vì cô ấy chính là Trình Tố Vi.
Hắn không còn ngó ngàng gì đến La Mục Nhiễm nữa, tầm mắt rơi vào sợi dây chuyền đang treo ở đầu tủ.
Từ lúc Trình Tố Vi mở miệng nói với Lâm Nhược Tranh câu đầu tiên thì đến bây giờ cô chưa hề nói thêm nửa câu nào mà chỉ mở miệng mắng người khi Tô Vận đến làm phiền. Điều này đã khiến Trình Sở Uy rất đau đầu..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!