Bước xuống xe là Trình Tố Vi với một quả bóng bay trên tay, cô đứng bên cạnh xe và vẫy tay với Tô Vận.
Còn Tô Vận, vừa nhìn thấy quả bóng bay đầu óc bắt đầu choáng váng. Hắn như đang nhìn thấy một vật gì đó rất chói mắt.
Trình Tố Vi mặc một bộ váy màu trắng, mái tóc để xõa che đi hai vai gầy guộc. Cô mỉm cười chua xót nhìn người đàn ông ở phía bên kia đường, đột nhiên cô buông tay, thả quả bóng đi.
Hình ảnh quả bóng bay theo gió lên cao như một tảng đá lớn đè chặt vào ngực Tô Vận, hắn nhìn về phía trước không rời mắt một giây nào.
Trình Tố Vi đưa bàn tay che quanh miệng, cô lấy hơi và hét thật lớn.
- Vận, em yêu anh! Em yêu anh, Vận!
Đầu Tô Vận như muốn nứt ra, hắn vừa đưa hai tay ôm đầu vừa nghe giọng nói quen thuộc bên tai.
- Vận, em yêu anh.... Em yêu anh.....
Vận, em yêu anh!
- Vận, anh quên em rồi sao?
"Vận, anh đừng quên em nhé!"
Thực tại và quá khứ đan xen nhau khiến Tô Vận càng lúc càng không thể thở nổi. Ngực trái của hắn càng lúc càng nhói lên từng cơn đau đớn, hơi thở của hắn càng lúc càng nặng nề, tầm mắt hắn vẫn hướng về phía trước, nơi Trình Tố Vi đã rơi từng giọt nước mắt mà nhìn hắn, gọi hắn.
- Vận, anh quên em thật rồi sao?
- A!!!!
Tô Vận đau đớn rên rỉ, hắn ngã khụy xuống mặt đường, hai tay ôm ngực mà cả đầu cũng rất đau............................
- Vận, em không đi nổi nữa, cõng em đi!
- Được rồi, lên đây anh cõng.
- Vận, em đau bụng.
- Còn dám ăn đồ lạnh không?
- Vận, hôm nay em vẫn chưa vẽ được anh.
- Nếu em chịu vẽ tranh khoả thân của anh thì ắt em sẽ vẽ được hết.
- Vận, chúng ta kết hôn đi!
- Là em cầu hôn anh hay anh cầu hôn em đây? Vi, bốn năm nữa, em đợi anh bốn năm nữa, lúc đó chúng ta sẽ kết hôn!
- Vận, em yêu anh.
- Vi, anh yêu em....................................
Qua một màng nước mỏng, Tô Vận có thể nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé đang sợ hãi chạy đến....... Bao nhiêu ký ức, những đoạn tình cảm đẹp nhất của hai người cứ như thế mà ùa về..........................
- Vi, đợi anh, bốn năm nữa chúng ta nhất định sẽ kết hôn...........................
- Vi, xin lỗi em... bảo bối của anh... xin lỗi vì đã không nhận ra em sớm hơn............................
Hình ảnh người đàn ông đang khoẻ mạnh bình thường đột nhiên đau đớn ngã xuống bên cạnh xe khiến Trình Tố Vi hoảng sợ chạy lao ra giữ đường lớn....
Từng mảng ký ức như từng mũi giáo đâm vào da thịt cô, đau đớn......
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!