Ban đầu chẳng ai cho là đang nói về ta
Nhưng trong sách có vài chi tiết lại khéo trùng khớp với ta, nên lời đồn liền âm thầm lan truyền.
Dù không cần nghĩ ta cũng đoán được, chuyện này chắc chắn do Cố Cẩm Tín giở trò.
Ta còn tưởng hắn đã biết điều, ai ngờ lại lén đi làm thư lại.
Thoại bản viết ra cũng ra hồn đấy chứ.
Quả không hổ danh kẻ cả đời chuyên nói lời ma quỷ, quả thật biết bịa chuyện.
Văn Hương giận dữ mắng:
"Đám văn nhân này càng lúc càng không ra thể thống gì, chuyện không đầu không đuôi cũng dám đặt điều bịa đặt."
"Không biết lo việc chính sự? Không ra chiến trường? Không đi vận lương? Chỉ biết bày trò."
Ta bật cười.
Văn tự như đao.
Những chuyện tưởng chừng như vô căn cứ, đôi khi lại có thể làm người ta tổn thương đến tận xương tuỷ.
Cố Cẩm Tín muốn làm tổn thương ta?
Vậy thì ta cũng nên tặng cho hắn một món lễ vật thật hậu hĩnh.
Ta mượn từ Sở Trinh mấy chục thư sinh.
Ta nói sơ cốt truyện, còn việc viết thì để họ đảm đương.
Rất nhanh, từng quyển thoại bản lấy nguyên mẫu từ Cố Cẩm Tín liền ra đời.
"Ngày xưa, có một thư sinh dựa vào thế lực nhà vợ mà ra vào các phủ quyền quý. Đến khi nhà vợ sa sút, hắn liền giáng chính thất thành thiếp, mắng chửi không tiếc lời. May sao, vị tiểu thư kia được trọng sinh trở lại…"
"Ngày xưa, có một thư sinh làm cha mình tức đến chết, không gánh nổi tiếng bất hiếu, bèn dàn dựng khiến thê tử ngỡ rằng là nàng khiến cha chồng qua đời…"
"Ngày xưa, có một thư sinh, sau khi trọng sinh thì bám chặt lấy đùi của vị hoàng đế tương lai…"
Những câu chuyện ấy, không ngoại lệ, đều có chung một kết cục: thư sinh c.h.ế. t thảm.
Ác giả ác báo, thiện hữu thiện báo.
Mấy chục cuốn thoại bản vừa xuất bản, lập tức gây bão khắp kinh thành.
Ta nhân cơ hội, kiếm được một món lời lớn.
Trong câu chữ những cuốn sách ấy, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra bóng dáng Cố Cẩm Tín.
Nhiều cô nương khuê các mắng chửi hắn tơi tả:
"Trên đời sao lại có hạng người lang tâm cẩu phế như thế? Nhà vợ đối đãi với hắn như vậy, mà hắn lại mong cho nhà người ta mau chóng suy bại!"
"Cầu cho kiếp này ta đừng bao giờ gặp phải loại tiểu nhân đê tiện ấy."
Hồng Trần Vô Định
"May mà Hoàng thượng sáng suốt, nhìn thấu tâm cơ của hắn, bằng không giang sơn này e đã vào tay kẻ gian!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!