Mục đích ta trọng sinh, không phải để thỏa mãn hương vị tình yêu, mà là để thực hiện những điều có ý nghĩa hơn trong đời.
Và đó chính là điểm khác biệt giữa ta và Cố Cẩm Tín.
Ta lại một lần nữa nhắc đến chuyện cải cách.
Ánh mắt của Sở Trinh bỗng sáng rực lên:
"Gia Nhược, vì sao nàng luôn nghĩ ra những điều mà trẫm cũng đang nghĩ?"
"Phụ hoàng năm xưa cũng từng có lòng muốn cải cách."
"Nhưng cải cách từ đâu, đổi chỗ nào, làm sao để các thế gia không gây trở ngại – tất cả đều là vấn đề nan giải."
"Giờ đây nàng lại mang đáp án đặt trước mặt trẫm."
"Trẫm thật sự không biết nên cảm tạ nàng thế nào mới phải."
"Trẫm nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, nên cảm ơn nàng ra sao mới xứng đáng."
Hắn đưa ta cùng lên triều.
Ban đầu, ta chỉ ngồi phía sau rèm châu.
Về sau, có một lần, hắn tranh luận với triều thần mà không cãi lại được.
Tức đến nỗi, một tay hất tung rèm lên, lạnh giọng:
"A Nhược, nàng thay trẫm mắng tiếp!"
Ta: ……
Ta còn có thể nói gì?
Chỉ đành ôn hòa, nhã nhặn mà làm cầu nối giữa đám đại thần và Sở Trinh.
Lâu dần qua lại, quan hệ giữa quân và thần cũng dần dịu đi.
Về sau, không ít đại thần phạm sai lầm, trái lại còn tìm đến ta, mong ta mở lời thay để Sở Trinh tha thứ.
Việc ta lên triều, dần dần trở thành một sự việc hiển nhiên, không ai dị nghị.
Nhưng cải cách vốn không dễ.
Bởi nó trực tiếp xâm phạm đến lợi ích của thế gia.
Ta và Sở Trinh vẫn luôn chờ đợi một thời cơ.
Cuối cùng thời cơ cũng đã đến.
Lưu Vinh phản nghịch ở Nam Lý quốc.
Chỉ trong một ngày, hắn đồ sát mấy chục gia tộc thế gia của Nam Lý.
Tin truyền đến, chấn động thiên hạ.
Toàn thiên hạ đều biết, lý do Lưu Vinh tạo phản.
Năm xưa hắn đầu hàng Nam Lý, ban đầu cũng từng muốn hòa hiếu với các quyền quý nơi đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!