Chương 50: (Vô Đề)

"Vậy cũng được, nếu anh đã nói thế, lần sau tôi làm món ngon nhất định sẽ không quên anh đâu."

Vương Tiểu Thanh đồng ý, bản thân cô cũng nợ anh không ít ân tình. Trương Vũ đã về, Vương Tiểu Thanh dẫn chú chó vào trong nhà, đóng cửa cẩn thận rồi đi vào không gian. Ngâm mình nửa tiếng, hôm nay cô quả thực có chút mệt mỏi, vừa nằm lên giường là ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau khi thức dậy đi làm, Lưu Hiểu Yến tới tìm cô đi cùng. Vương Tiểu Thanh vừa ra cửa liền gặp Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu.

"Đồng chí Mộng Mộng, có một số người thật sự không có lương tâm. Ở chung một mái nhà bao lâu không nói, tốt xấu gì cô cũng làm chị cô ta vài năm. Thế mà cô ta quay lưng liền không nhận họ hàng, ăn uống không mời cô, lại đi mời một kẻ quê mùa, đàn ông lạ hoắc đến ăn cơm." đêm qua Trương Hồng Châu rình thấy Trương Vũ cũng ở đó ăn cơm.

"Đúng vậy, cô ta đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa." Vương Mộng Mộng đã nguôi giận, bởi hôm nay cô tính toán thời gian, tính ra Lưu Thái Hồng đã lấy lương được mấy ngày rồi, bà hứa sẽ gửi tiền cho cô.

Chờ qua hai ngày nữa, tới ngày nghỉ, cô sẽ đi rút tiền rồi đến nhà hàng ăn một bữa thỏa thích, nghĩ thôi cũng thấy thích rồi.

Buổi trưa khi tan làm về, Vương Tiểu Thanh trốn vào không gian, cuộc sống sống một mình thật sự quá sướng. Trước đây ở điểm tri thức ăn uống không đủ no, còn cách ba ngày phải nấu cơm. Bây giờ chỉ có mình cô, lúc nấu cơm nấu nhiều một chút, nấu một lần đủ ăn vài ngày, có cả bánh bao thịt mua lúc trước, đồ ăn vặt, chẳng sợ đồ ăn bị hỏng, ăn xong lại ngủ, quá tuyệt.

Hai ngày nữa trôi qua, lúc tan làm đội trưởng thông báo ngày mai nghỉ. Hiện tại không phải mùa vụ, một tháng qua, đại khái chỉ làm khoảng bốn, năm ngày rồi lại nghỉ một ngày.

Hôm nay Vương Tiểu Thanh không định đi lên thị trấn, cô ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, hôm nay cô định lên núi nhặt củi, trong nhà hết củi rồi.

"Bà Lưu, bà cho cháu mượn d.a. o rựa được không?" Vương Tiểu Thanh cầm một quả trứng gà đến nhà bà Lưu.

"Là Tiểu Thanh à, d.a. o rựa ở sau cửa, cháu tự đi lấy nhé." Bà Lưu cầm chổi đi ra, xem ra bà Lưu đang quét dọn, bình thường đi làm không có thời gian dọn dẹp.

"Cảm ơn bà Lưu, quả trứng này cho cháu của bà ăn," Vương Tiểu Thanh đưa quả trứng gà cho bà Lưu rồi đi lấy d.a. o rựa.

"Đứa nhỏ này quá khách sáo rồi" Bà Lưu vui vẻ nhận lấy.

"Hiểu Yến, Hiểu Yến~"

Vương Tiểu Thanh biết hôm nay Lưu Hiểu Yến cũng không lên thị trấn, nên đi tìm cô ấy cùng đi, coi như có bạn đồng hành.

"Tới ngay, Tiểu Thanh, cô đây là định lên núi à?" Lưu Hiểu Yến nhìn thấy d.a. o rựa trong tay cô.

"Đúng vậy, cô đi cùng nhé, chúng ta đi tìm nấm, tối nay tôi nấu canh nấm cho cô ăn," Vương Tiểu Thanh dùng món ăn dụ dỗ.

"Để tôi mang theo chút đồ ăn," Lưu Hiểu Yến xoay người muốn đi lấy đồ ăn vặt.

"Tôi mang theo phần của cô rồi, chúng ta đi thôi, đi thôi," Vương Tiểu Thanh vỗ vỗ túi, cùng Lưu Hiểu Yến chậm rãi đi lên núi.

"Tôi nghe nói trên núi có trái cây rừng, chỉ là không biết cây đó ở đâu," Lưu Hiểu Yến lại thèm.

"Cây trái rừng chắc ở sâu bên trong núi, không phải ở bên ngoài, chúng ta vào trong tìm," Vương Tiểu Thanh kéo Lưu Hiểu Yến đi sâu vào trong.

Một giờ sau, quả nhiên tìm được một cây lê rừng.

"Tiểu Thanh, cô có biết trèo cây không? Chúng ta hình như không hái được," Lưu Hiểu Yến chán nản, tìm mãi mới tìm thấy một cây có quả.

"Tôi không biết, nhưng chúng ta có thể dùng cành cây, đánh rụng xuống," Vương Tiểu Thanh vô cùng hăng hái, tìm một cành cây vừa dài vừa mảnh, nhắm vào quả lê ném qua.

Mười phút trôi qua, cuối cùng Vương Tiểu Thanh cũng ném rụng được trái cây.

"Mau nếm thử" Vương Tiểu Thanh nhặt lên hai quả còn lành lặn, đưa một quả cho Lưu Hiểu Yến.

Lưu Hiểu Yến cắn một miếng lớn.

"Phì phì phì," Lưu Hiểu Yến nhăn mặt đầy đau khổ.

"Chua c.h.ế. t đi được."

"Ha ha ha ha ha," Vương Tiểu Thanh cười suýt nữa không thở nổi, may mà cô chưa ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!