Chương 47: (Vô Đề)

"Vâng bà, cháu là trí thức mới tới Phong Thu Loan, cháu mới đến đây chưa đầy hai tháng."

"Ôi chao, bà đã bảo mà, trông cháu như ngôi sao trên báo vậy, bà và ông cụ sống ở Đại Hà Loan. Ông ấy họ Vương, cách Phong Thu Loan chỗ cháu ở chỉ hai ba dặm, khi nào cháu có thời gian thì ghé qua chơi nhé."

Bà cụ nắm tay Vương Tiểu Thanh nói chuyện thân thiết, Vương Tiểu Thanh cảm thấy bà cụ thật hiền từ, cảm giác tựa như bà nội của cô vậy.

"Ôi, bà ơi cháu cũng họ Vương đấy, chúng ta thật có duyên mà. Hai người phải giữ gìn sức khỏe, cháu sẽ đến thăm hai người khi có thời gian." Vương Tiểu Thanh đáp lại, nhìn qua bên đường, thấy cũng sắp đến nơi rồi.

"Ông nó, đưa trí thức Vương vào trong một chút, cô ấy ở Phong Thu Loan," bà cụ gọi ông cụ.

"Ôi ông bà ơi, như vậy ngại quá," Vương Tiểu Thanh không ngờ ông bà lại nhiệt tình như vậy.

Vài phút sau, đến cổng thôn Phong Thu Loan. Vương Tiểu Thanh nhảy xuống, rồi lấy nửa gói đường đỏ ra.

"Bà ơi, đây là chút tấm lòng của cháu, bà nhất định phải dùng đấy, không nên cho người khác."

Vương Tiễu Thanh đặt nửa gói đường đỏ xuống rồi nhanh chân bỏ chạy.

"A, trí thức Vương, không được, không được đâu." Bà cụ loay hoay muốn xuống xe, nhưng Vương Tiểu Thanh đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Thôi được rồi, bà nó à, chúng ta cứ nhận lấy đi, chúng ta nhận phần tình cảm này, trở về chúng ta gom ít trứng gà rồi mang cho cô ấy." Ông cụ biết bà lão cần thứ này.

"Được rồi."

Hai ông bà đánh xe bò về nhà.

Vương Tiểu Thanh chạy về điểm thanh niên trí thức, nhìn đồng hồ thấy thời gian vẫn còn sớm, mới mười một giờ rưỡi.

"Ài, chiều nay phải nấu cơm, mà nhà lại không có củi đốt."

Vương Tiểu Thanh ngẫm lại hôm nay sẽ không lên núi nữa, từ điểm thanh niên trí thức chuyển một ít củi về nhà mới của mình, cô sẽ không lấy nhiều, đủ dùng trong hai ngày là được.

Hôm nay đến lượt cô nấu cơm, Vương Tiểu Thanh bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Vương Tiểu Thanh cố ý làm ít thức ăn của buổi tối, vì tối nay cô sẽ mời khách tới nhà mới ăn cơm, chỉ mời ba nam đồng chí và Lưu Hiểu Yến, còn hai người kia thì không mời.

"Các đồng chí, chiều nay tôi sẽ dọn vào nhà mới, tối nay làm phiền mọi người tự hâm nóng cơm mà ăn nhé," Vương Tiểu Thanh nói với mọi người khi đang ăn cùng nhau.

"Được, chúc mừng cô," Giả Nam Ngọc mỉm cười nói.

Ăn cơm trưa xong, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, Vương Tiểu Thanh rửa bát xong thì gõ cửa phòng của các nam đồng chí.

"Ra ngay đây." Hoàng Cẩm đi tới mở cửa.

"Sao vậy, đồng chí Vương?"

"Anh Hoàng, anh Giả, anh Chương, tối nay tôi chuyển vào nhà mới, mời các anh đến ăn cơm, sau khi tan làm các anh cứ đến nhé," Vương Tiểu Thanh lớn tiếng nói về phía bên trong.

"Được, chắc sẽ có nhiều món ngon lắm đây" Giả Nam Ngọc thò đầu ra nói.

"Đúng rồi, thịt và thức ăn đều có cả," Vương Tiểu Thanh cũng thèm từ lâu rồi.

"Vậy thì tuyệt quá!" Giả Nam Ngọc là một người mê ăn uống.

"À, đúng rồi, tôi không mời hai người kia," Vương Tiểu Thanh nói cho bọn họ biết trước, sợ bọn họ không biết mà gọi luôn hai người kia đến.

"Được, chúng tôi biết rồi, có gì cần hỗ trợ cứ việc nói," Hoàng Cẩm biết bọn họ không hòa thuận, không mời hai người kia cũng rất bình thường.

"Được," Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, quay về nghỉ ngơi trước, sáng nay cô dậy sớm, buổi trưa muốn ngủ một lát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!