"Sao em lại đến đây?" Bước chân dừng lại trước mặt cô.
"Sao tôi không thể đến đây?" Vương Tiểu Thanh dí dỏm hỏi, vẻ mặt vô tội.
Trương Vũ nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô, nuốt một ngụm nước miếng.
"Nơi này rất nguy hiểm, em không nên đến.
Có gì muốn mua, sau này anh giúp em mua."
Không phải Trương Vũ hù dọa cô, gần đây kiểm soát rất nghiêm, nếu bị bắt, nặng thì bị phê bình, nhẹ thì bị phạt tiền.
"Biết rồi, không có gì thì tôi đi trước." Vương Tiểu Thanh vội vàng lướt qua anh, khí thế của anh quá mạnh mẽ, thêm vào đó Vương Tiểu Thanh có chút chột dạ, sợ mình bị bại lộ.
Trương Vũ nhìn bóng lưng cô rời đi, như có điều suy tư.
Có phải cô ấy sợ mình không, mình trông đáng sợ lắm sao.
"Này, anh nghĩ tôi có hung dữ không, trông tôi đáng sợ lắm sao?" Trương Vũ túm lấy một người qua đường hỏi.
"Không, không, không, không đáng sợ." Người qua đường không hiểu sao nhưng nhìn Trương Vũ cao lớn, với cái giọng điệu này, thì có chút sợ hãi.
"Nhị ca, anh hù dọa người ta làm gì." đàn em đứng canh gác để người qua đường rời đi, nếu không người ta sẽ sợ đến mức tè ra quần mất.
"Trông tôi có đáng sợ không, có làm cho người ta sợ hãi không?" Trương Vũ lại hỏi đàn em canh gác.
"Nhị ca, thực ra ngoại hình của anh tuấn tú, sở dĩ, có vài người nhìn anh thấy sợ hãi, là bởi vì anh luôn nghiêm mặt, không thích cười, nên trông không dễ gần." Đàn em canh gác phân tích cho Trương Vũ nghe.
Trương Vũ nghe xong, cũng cảm thấy có lý.
Vương Tiểu Thanh ra khỏi chợ đen, chạy đến cửa hàng thực phẩm mua gần ba cân thịt ba chỉ, một cân rưỡi mỡ lợn, một cân thịt nạc.
Tốn bốn đồng cộng với một ít phiếu thịt, có chút đau lòng, lần sau phải đi chợ đen xem có thịt heo mà không cần dùng phiếu không.
Lần trước hình như quên mua hạt giống ớt, cô liền đi đến cửa hàng hợp tác xã.
"Đồng chí, cho hai gói kẹo sữa Bạch Thỏ và một gói hạt giống ớt nữa."
"Ba đồng một hào." Đồng chí thu ngân dùng dây thừng cột chặt đồ lại rồi mới đưa qua.
Vương Tiểu Thanh nhận xong thì gặp ngay Lưu Hiểu Yến, cô ấy mua bao lớn bao nhỏ toàn là đồ ăn.
"Hiểu Yến, cô mua đều là đồ ăn, vậy cô có muốn đi xem quần áo không, tôi muốn đi xem." Vương Tiểu Thanh thích làm đẹp, chủ yếu là do bây giờ thân hình và nhan sắc của cơ thể này rất đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.
"Được, đi thôi." Vương Hiểu Yến cũng muốn đi xem một chút, dù sao vẫn còn sớm.
Hai người đi tới cửa hàng bách hóa chọn quần áo, Vương Tiểu Thanh có khiếu chọn đồ, giúp Lưu Hiểu Yến chọn một chiếc áo sơ mi hoa xanh, rất hợp với cô ấy.
Còn Vương Tiểu Thanh thì mua một chiếc váy dài tay màu xanh dương.
"Tiểu Thanh, cô chiếc mặc váy này trông như công chúa vậy." trong mắt Lưu Hiểu Yến tràn đầy sự ngưỡng mộ.
"Thật sao, tôi cũng cảm thấy nhìn được, vậy mua cái này đi." Vương Tiểu Thanh trả hai mươi đồng.
Hai người đều mua được quần áo ưng ý, vui vẻ đi thẳng đến nhà hàng.
Không ngờ trong nhà hàng lại gặp được người quen, Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến đang ăn thịt kho tàu và đậu hủ Ma Bà.
"A, hai người các ngươi ăn ngon thật đấy." Trương Hồng Châu không biết từ đâu chui ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!