Hôm nay mang theo găng tay đi làm, so với hôm qua làm việc nhanh hơn nhiều, buổi trưa hôm nay Lưu Hiểu Yến phải nấu cơm, nên cô về sớm nửa giờ.
Vương Tiểu Thanh thong thả đi trên đường.
"Ôi trời, đầu với óc." Vương Tiểu Thanh mới nhớ ra, hôm qua Trương Vũ tặng găng tay mà cô vẫn chưa cảm ơn anh.
Tặng gì thì tốt nhỉ, nghĩ nghĩ một hồi, không bằng tặng anh nửa cân kẹo, dù cho giá một đôi găng tay không bằng nửa cân kẹo, nhưng anh tặng đồ quá đúng lúc.
Muốn quay đầu lại nhìn xem Trương Vũ có còn ở đó hay không, nhưng không thấy đâu.
Về đến điểm thanh niên tri thức, Hiểu Yến đã nấu ăn xong.
Ăn uống xong, Vương Tiểu Thanh lại trốn vào trong không gian để ngâm mình, lúc làm việc cô ngồi xổm nên giờ có chút mỏi chân, ngâm mình thấy thoải mái hơn nhiều.
Khi ra ngoài, mọi người đều đã ngủ hết.
Đang chuẩn bị quay lại phòng nằm một chút, bất ngờ nhìn thấy có ai đó ở cửa.
"Ai đó?" trong lòng Vương Tiểu Thanh có chút căng thẳng, nhìn xung quanh, vừa vặn bên chân có một cây gậy, cô nhặt lên và giấu sau lưng.
"Là tôi"
Vương Tiểu Thanh ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Trương Vũ.\
Ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng mà nóng bỏng, anh nhanh chóng cúi đầu xuống, hai tai hơi đỏ.
"Anh đến rồi." Vương Tiểu Thanh có chút bất ngờ, không ngờ anh lại đến vào giờ này.
"Cho em này." Trương Vũ đưa cho cô một bình nước màu xanh lá cây.
"Hả, cho tôi sao?" Vương Tiểu Thanh sửng sốt.
Trán Trương Vũ bắt đầu đổ mồ hôi, không biết Vương Tiểu Thanh có muốn nhận bình nước của anh không, trong lòng lại càng thêm hoảng loạn.
"Tặng em đó." Trương Vũ cảm thấy nếu ở lại lâu hơn sẽ ngạt thở mất, liền nhanh chóng nhét bình nước vào tay Vương Tiểu Thanh rồi bỏ chạy.
"Ơ, sao anh lại chạy?" Vương Tiểu Thanh muốn gọi anh lại, hỏi vì sao lại tặng đồ cho mình, nhưng anh đi nhanh quá, chỉ chốc lát thôi đã không thấy tăm hơi.
Vương Tiểu Thanh lắc đầu, quên đi, anh ấy tặng toàn những thứ mình đang cần, lần sau sẽ tìm cơ hội trả tiền lại cho anh ấy.
Bình nước còn mới tinh, Vương Tiểu Thanh mang vào không gian rửa sạch rồi đổ đầy nước suối, cũng đổ đầy bình nước của Lưu Hiểu Yến nữa.
Buổi chiều lúc đi làm, Lưu Hiểu Yến liếc thấy bình nước mới của Vương Tiểu Thanh.
"Ồ, Tiểu Thanh, sao cô lại có bình nước, lại còn mới tinh thế."
"Đúng vậy, có người mua giúp tôi đó." Vương Tiểu Thanh cười đáp.
Trương Hồng Châu đi sau cùng, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, sáng nay còn không có bình nước, chiều đã có, nói không chừng là do người đàn ông nào đó tặng.
Buổi chiều, ruộng lúa đã không còn cỏ để nhổ, đội trưởng bảo bọn họ đi nhổ cỏ ở ruộng lạc.
Ruộng lạc ở ngay bên cạnh chỗ Trương Vũ xới đất.
"Hai mảnh đất này, mỗi người một mảnh, nếu làm xong thì hôm nay sẽ được bốn công điểm." Đội trưởng phân công cho bọn họ xong rồi rời đi.
Vương Tiểu Thanh nhổ một gốc cỏ, mới phát hiện đất ở đây khá chắc, nhổ cỏ cần dùng nhiều sức, khó trách đội trưởng nói nhổ xong ở đây sẽ được bốn công điểm, xem ra không dễ làm.
Vương Tiểu Thanh chậm rãi nhổ cỏ, đột nhiên Trương Vũ đi tới ngồi xổm trong trong ruộng lạc của cô phụ trách, rất nhanh đã nhổ được một đống cỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!