Chương 128: (Vô Đề)

Trương Hồng Châu tốt xấu gì cũng là người cùng giường với mình, lại là người phụ nữ đầu tiên của mình, Nhị Cẩu vẫn có chút tình cảm.

"Con xem cô ta lười như vậy, có ai sảy thai mà nằm trên giường nửa tháng không, người ta nhiều nhất là nằm ba ngày liền đứng lên rồi, đừng có ai đi đưa đồ ăn cho cô ta, cô ta tự khắc sẽ đứng lên thôi."

Mẹ Nhị Cẩu vừa ăn vừa nói, nước miếng b.ắ. n tung tóe.

Nhị Cẩu nghĩ lại, thấy cũng đúng, không thể nuông chiều phụ nữ quá, nếu không bọn họ sẽ được đà mà lấn tới.

Trương Hồng Châu nghe thấy tiếng bọn họ ăn cơm cũng không tức giận, cũng không buồn phiền, chờ đến chiều khi bọn họ đi làm, Trương Hồng Châu mới đứng dậy đi xuống bếp tìm đồ ăn.

Chỉ có bột ngô, vốn dĩ định làm bột mì ăn, nhưng không ngờ đã bị mẹ Nhị Cẩu khóa lại.

"Mụ phù thủy già." Trương Hồng Châu không có cách nào khác, đành tự làm vài cái bánh ngô, bây giờ ăn hai cái, tối lại ăn hai cái.

Thực ra bây giờ cơ thể Trương Hồng Châu đã không còn vấn đề gì, Trương Hồng Châu cảm thấy nằm trên giường mãi cũng chán, nhưng lại không muốn đi làm.

Cũng không thể ầm ĩ với gia đình Nhị Cẩu, nếu không bọn họ nhất định sẽ đòi lại hai trăm đồng kia.

Thế là chiều hôm đó, khi một nhà ba người Nhị Cẩu đi làm về, liền có bữa cơm nóng hổi.

Trương Hồng Châu đi rửa bát, mẹ Nhị Cẩu nhanh chóng khoe khoang với Nhị Cẩu và cha Nhị Cẩu.

"Thấy chưa, tôi nói nói không sai mà, nếu không chỉnh cô ta một chút thì làm sao cô ta chịu đi nấu cơm chứ."

Mẹ Nhị Cầu đắc ý cười, trên hàm răng còn dính rau.

"Đúng vậy, vẫn là mẹ hay, mẹ có kinh nghiệm." Nhị Cẩu khen mẹ mình.

"Còn nữa, Nhị Cẩu, con để cho vợ con nghỉ ngơi hai ngày nữa rồi đi làm, nghỉ ngơi nửa tháng là đủ rồi. Nhà mình đưa tiền sính lễ cho cô ta rồi, trong nhà đều bị vét sạch, vẫn phải cố gắng."

Mẹ Nhị Cậu thấy Trương Hồng Châu không có vấn đề gì, mỗi ngày ở nhà chơi cũng không phải việc gì hay, ngay cả con trai mình cũng đã hiểu chuyện, bắt đầu đi làm rồi, nếu bốn người cùng đi làm, cuộc sống trong gia đình chắc chắn sẽ được cải thiện rất nhiều.

"Được, tối con sẽ nói với cô ấy." Nhị Cậu đồng ý.

Tối đến, Trương Hồng Châu đã sớm nằm trên giường. Nhị Cẩu lại không tắm rửa liền trực tiếp nằm xuống ngủ, Trương Hồng Châu cau mày nhưng không nói gì.

"Vợ"

Tay của Nhị Cẩu sờ tới, bắt đầu cởi cúc áo, Trương Hồng Châu giữ lấy tay Nhị Cẩu lại.

"Cơ thể vẫn chưa hồi phục lại, đợi vài ngày nữa đi." Thật ra là do Trương Hồng Châu ghét bỏ anh ta không tắm rửa, nên không muốn anh ta đụng vào.

"Được rồi, mẹ nói em vài ngày nữa đi làm, nhà mình bỏ tiền sính lễ ra xong gần như thiếu nợ." Nhị Cẩu nói với dáng vẻ thất vọng.

"Ừm, biết rồi." Trương Hồng Châu đồng ý trước, vài ngày nữa rồi tính tiếp, qua vài ngày nữa ngủ với anh ta một lần, anh ta sẽ nhượng bộ, Trương Hồng Châu biết tính của Nhị Cẩu.

Vương Mộng Mộng và Chương Giang Bắc lên tàu trở về thành phố, Hoàng Cẩm một mình ở lại điểm tri thức, có cái tốt cũng có cái không tốt, nhưng cô đơn là thật.

Trông có vẻ buồn bã, nhưng sau đó Vương Tiểu Thanh đã nhắc nhở anh nhớ đọc sách.

"Tri thức Vương, ngày nào cô cũng đọc sách à?" Hoàng Cẩm tò mò.

"Đúng vậy, ngày nào có thời gian tôi cũng đọc một chút, không thì sẽ quên mất." Vương Tiểu Thanh nói thật.

Nghe đến đây, Hoàng Cẩm cảm thấy hổ thẹn, sau khi gia đình gửi sách qua, anh chỉ đọc qua vài lần, sau đó do làm việc mệt quá mà không đọc nữa.

"Nhất định đừng bỏ cuộc, tin tôi đi, bằng không anh nghĩ tại sao tôi có tiền như vậy mà không mua được công việc để trở về thành phố, chỉ vì tôi biết, kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, tôi chính là đợi ngày đó."

Vương Tiểu Thanh an ủi Hoàng Cẩm xong rồi quay về nhà nấu cơm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!