Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: tiểu Bạch
Mùng 2 tháng trước, cũng chung một cột cờ, bảo vệ cổng Trương Đại Hổ treo ở bên trên, cái chết của hắn làm cho tất cả mọi người cảm thấy sợ hãi, nhưng chung quy lại không có giao tiếp gì với nhau, không có quan hệ, bởi vậy không vui không buồn.
Mà Ngô Lị Lị là mỹ nữ giáo sư được cả trường công nhận, cái chết của cô lại làm cho mọi người rất đau buồn.
Nhất là sinh viên khoa nghệ thuật, rất nhiều người đã khóc.
Trong đó người có cảm xúc không ổn nhất chính là Liễu Thần, hắn ngây ngốc đứng trong đám đông, lần đầu tiên trải qua chuyện người bên cạnh ra đi, vừa mê mang, vừa thống khổ.
Bên ngoài cảnh giới tuyến, các sinh viên đang nhỏ giọng nghị luận.
"Lại chết thêm một người, thật đáng sợ."
"Cảnh sát nói là tự sát, mọi người đều làm sao vậy? Hết bảo vệ cổng, rồi đến giáo sư, có chuyện gì nên không muốn sống nữa chăng?"
"Ngô giáo sư là người tốt, lại xinh đẹp như vậy, trong trường thật sự có rất nhiều người yêu mến cô ấy, nghe nói cổ chuẩn bị kết hôn, sao lại tự sát nhỉ?"
"Có thể là tổn thương vì tình."
"Nghe nói trong lớp nào đó có một nam sinh đang theo đuổi cô ấy, có phải làm chuyện gì quá phận hay không, nên cổ nghĩ quẩn trong lòng?"
"Làm con mẹ cậu ấy!
"Tiếng gầm lên giận dữ, Liễu Thần nhào tới muốn đánh mấy nữ sinh đang nói bậy kia, Kỷ Thiều bên cạnh túm hắn lại, dùng lực kéo đi. Quảng trường tuyết đọng bị giẫm bẩn vô cùng, sớm đã không nhìn ra hình dạng trắng xóa ban đầu, xung quanh hỗn loạn mất trật tự, mọi người bảy mồm tám lưỡi tranh nhau thảo luận, không khí bất ổn tán loạn. Liễu Thần thở hổn hển mắng,"Mẹ nó!"
Ánh mắt của hắn đỏ bừng, thì thào một câu, "Giáo sư sẽ không tự sát."
Sau một khắc hắn lại chợt lớn tiếng gào to, "Tuyệt đối không thể có chuyện đó!"
Kỷ Thiều đau màng nhĩ, "Liễu Thần, có phải cậu biết chuyện gì hay không?"
Thân thể Liễu Thần chấn động, hắn lắc đầu, "Tôi… Tôi không biết… Cái gì cũng không biết…
"Trưa ngày hôm qua hắn gặp giáo sư, đối phương nói muốn ra phố mua ít đồ, còn hỏi hắn có biết chỗ nào bán cây chích điện hay không, hắn muốn tìm cơ hội tiếp xúc, nên không tham gia liên hoan buổi tối, một mực đợi ở dưới lầu, cho đến mười một giờ mới trở về ký túc xá của mình. Sáng ngày hôm sau nghe được tin giáo sư đã tự sát, cảm giác như là một giấc mộng. Liễu Thần cắn môi đến rớm máu, sẽ không đâu, làm sao có thể, giáo sư không có lý do gì để tự sát."Tôi cũng thấy đây là chuyện không có khả năng." Trần Hạo đi tới góp lời, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, hiển nhiên bị dọa không nhẹ, "Bảo vệ cổng kia chúng ta không quen, nhưng giáo sư thì khác, cơ bản mỗi ngày đều gặp mặt, một chút cũng không giống như người không muốn sống."
Hắn nói ra phỏng đoán trong lòng, "Có phải bị người khác sát hại hay không, rồi bị treo lên?
"Nhưng cảnh sát lại không ngốc, không đến mức khám nghiệm không ra. Liễu Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, bắt lấy tay của Trần Hạo, con mắt lóe sáng làm cho người ta sợ hãi,"Cậu cũng cảm thấy như vậy đúng không!"
Trần Hạo bị đau, "Cmn, cậu siết tay tôi làm gì?"
Kỷ Thiều bên cạnh híp mắt nhìn cột cờ phía xa xa, đây đã là người thứ hai rồi, giống như vội vàng tiến vào quỷ môn quan vậy
"Thôi Ngọc, cậu nói xem một người là xuất phát từ nguyên nhân gì, mới có thể tự sát?"
"Rất nhiều." Thôi Ngọc nhíu mày, hai mắt hẹp dài hạ xuống, thần sắc không rõ là ôn hòa hay lạnh lẽo, "Có thể là không còn lựa chọn nào khác.
"Là không còn lựa chọn nào khác sao? Kỷ Thiều thở ra một hơi lạnh,"Thôi Ngọc, cậu tin không?
"Hắn hỏi đột ngột, nhưng Thôi Ngọc hiểu được. Thôi Ngọc giương mắt, khẽ nói,"Tôi cũng thấy rất kỳ quái, giáo sư là một phụ nữ, theo đánh giá của tôi với thể lực của cô ấy, không có khả năng tự leo lên được."
Cậu bỗng nhiên nắm lấy bàn tay đang rủ xuống của Kỷ Thiều, "Ngón tay sao lại bị đứt?
"Kỷ Thiều cảm thấy tay của Thôi Ngọc rất lạnh, lạnh đến thấu xương. Ngón trỏ bị nắm lấy, da mặt của hắn có chút co rút,"Cậu có mang theo băng cá nhân không?"
Thôi Ngọc không đáp, lấy băng cá nhân ra dán lên miệng vết thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!