Chương 6: (Vô Đề)

Edit: Ngũ Ngũ

Reloader: tiểu Bạch

Đối với chuyện trên cột cờ treo người giấy, nhà trường tuyên bố chỉ là trò đùa dai của sinh viên nào đó.

Mạng nội bộ trong trường bùng nổ, tất cả suy đoán đều trồi lên mặt nước, tựa như tùy tiện bắt một người đều là Sherlock Holmes vậy.

Lúc này Kỷ Thiều cũng không có tâm tư xem náo nhiệt, hắn đứng dưới lầu ký túc xá nữ, đang đối mặt với dì quản lý ký túc xá, mở miệng xin xỏ.

"Dì à, bạn học của con thật sự bị bệnh, là cô ấy gọi điện kêu con tới đây, để con lên lầu cõng bạn ấy đến bệnh viện nha."

Dì quản lý nhìn chằm chằm vào Kỷ Thiều, thái độ kiên quyết, "Vậy cũng không được!"

Kỷ Thiều nhíu mày, "Con đem thẻ sinh viên cùng chứng minh nhân dân đều để ở chỗ này."

"Dì quản lý cầm lên xem, vẫn chưa chịu thả người. Kỷ Thiều gọi điện cho Từ Thiến, không bao lâu, Từ Thiến đã đi xuống lầu, sắc mặt tiều tụy, hai mắt thâm quầng, trong mắt có tơ máu, đặc biệt thê thảm. Cô giải thích với dì quản lý xong, dắt Kỷ Thiều đi lên. Từ Thiến vừa lên lầu vừa nói,"Kỷ Thiều, tối hôm qua tiểu Tuệ sau khi trở về vừa khóc vừa nháo, nói không muốn sống nữa, muốn tự sát, dọa bọn mình sợ muốn chết."

Các cô cả đêm qua lo lắng hãi hùng, ai cũng không ngủ.

Kỷ Thiều đi bên cạnh không cách nào lý giải nổi, chẳng qua chỉ là chia tay, sao lại nghĩ không thông rồi.

Hiện tại đang là mùa đông, không có nữ sinh nào mà ăn mặc mát mẻ đi dạo ngoài hành lang cả, nhưng Từ Thiến vẫn cẩn thận đến mỗi tầng đều lớn tiếng thông báo.

Kỷ Thiều lần đầu tiên tới ký túc xá nữ, dường như thấy cũng không sạch sẽ như lời đồn, hắn tùy ý nhìn qua, trên giường chăn gối lộn xộn, quần áo chồng chất, so ra còn kém hơn so với Thôi Ngọc sắp xếp.

Từ Thiến đi tới giường đầu tiên, "Tiểu Tuệ, tụi mình chở cậu đi bệnh viện."

Nữ sinh rúc ở trong chăn kia nói, "Mình không đi.

"Hai nữ sinh khác thấy cô cố chấp như vậy, đều xúm lại khuyên nhủ, đem cuộc đời mình nói thành bi kịch muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ý đồ an ủi Ngô Tuệ. Kỷ Thiều đứng ở cạnh cửa, lười nói vào một câu. Qua chừng mười phút sau, Ngô Tuệ bị ba người Từ Thiến tác động, khập khiễng di chuyển đến trước mặt Kỷ Thiều, hai mắt sưng như quả hạch,"Lớp trưởng, cám ơn nha."

Kỷ Thiều nhìn Từ Thiến, Từ Thiến đỏ mặt.

Một màn này càng kích thích đến người vừa mới thất tình là Ngô Tuệ, cô lại bắt đầu khóc nữa rồi.

Từ Thiến hờn dỗi trừng mắt nhìn Kỷ Thiều.

Hai cẩu độc thân khác trong phòng cũng bị màn này ngược đãi, các cô thật ra đều yêu thích Kỷ Thiều, hiện tại ai cũng không có khả năng nói ra.

Kỷ Thiều cõng Ngô Tuệ đến bệnh viện, lúc trở về có đi ngang qua quảng trường.

Không có gì bất thường, người giấy đã bị trường học tháo xuống, trời còn chưa sáng hẳn, người tụ tập nơi đây, đều là gan lớn như trâu, lòng hiếu kỳ mạnh.

Kỷ Thiều đứng tại bậc thang nhìn thoáng qua, nhấc chân đi đến, ở dưới cột cờ ngửa đầu nhìn lên.

Cột cờ rất cao, đứng thẳng tắp, không có nhảy ra yêu ma quỷ quái gì, cũng không giống như trong TV tiểu thuyết, phát ra vài cái âm thanh kỳ quái, chỉ là một cây cột cờ bình thường.

Bả vai bị vỗ một cái, dây thần kinh Kỷ Thiều run lên, hắn quay đầu lại, thấy Thôi Ngọc đứng phía sau hắn.

"Móa, sớm muộn gì cũng bị cậu dọa chết!"

Ánh mắt Thôi Ngọc lướt qua cột cờ, rồi quay trở lại trên người Kỷ Thiều, "Cậu tới nơi này làm gì?"

"Tôi còn chưa hỏi cậu đây này." Kỷ Thiều chỉ chỉ lên trên,

"Không phải nói trên cột cờ treo một người giấy giống người chết kia sao? Giả đấy."

Thôi Ngọc mặt không biểu tình, "Vậy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!