Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: tiểu BạchBuổi tối lúc Ngô Lị Lị hẹn hò với bạn trai trở về, Liễu Thần sớm đã nấp bên cạnh bồn hoa dưới lầu, đột nhiên xông ra, làm cô bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch.
"Liễu Thần, em làm gì ở đây?"
"Giáo sư, em mang đồ ăn đến cho cô.
"Liễu Thần nâng mũ lưỡi trai lên lộ ra gương mặt điển trai, tay cầm túi nhỏ, tay cầm túi lớn. Mặt Ngô Lị Lị lạnh xuống, cô lui về phía sau hai bước,"Liễu Thần, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, em như vậy làm tôi rất phản cảm."
"Giáo sư, cô có thể không thích em."
Liễu Thần nháy mắt vô tội, "Nhưng cô không có quyền ngăn cản em thích cô."
Ngụ ý là em thích cô thì có liên quan gì đến cô thích em.
Lồng ngực của Ngô Lị Lị phập phồng kịch liệt, cô bước nhanh đi vào hành lang, một câu cũng không muốn nói.
Liễu Thần ở phía sau phẫn nộ đem toàn bộ thức ăn ném đi.
Ngô Lị Lị về tới nhà, tùy tiện đặt túi xách lên bàn trà, quấn khăn vào phòng tắm.
Thời điểm đứng trước vòi sen gội đầu, Ngô Lị Lị đột nhiên ngẩng đầu, trần nhà bị hơi nước xông lên có chút mơ hồ, nhìn không rõ lắm, cô thu hồi lại ánh mắt tiếp tục xoa tóc, sau một khắc lại ngẩng đầu.
Liên tục ngẩng lên cúi xuống mấy lần, trong lòng Ngô Lị Lị có chút bực bội.
Gan cô lớn, không tin quỷ thần.
Lúc còn đi học thường xuyên nghe người khác nói không nên gội đầu vào ban đêm, sẽ dẫn đến quỷ treo cổ, còn nói nếu ngẩng đầu sẽ thấy một đôi chân treo trên đỉnh đầu, làm cô cảm thấy quá buồn cười.
Hôm nay tự dưng có cảm giác hơi sợ.
Ngô Lị Lị tắt vòi nước, quấn tóc lên đỉnh đầu, xoay cổ nhìn xung quanh.
Thời gian dường như đặc biệt trôi qua rất chậm, Ngô Lị Lị nhìn chằm chằm vào trên không, không biết vì sao, lỗ chân lông toàn thân đều dựng đứng.
Sợ hãi theo thời gian trôi qua càng lúc càng lớn, chỗ nào cũng có, Ngô Lị Lị mặt mày tái nhợt chạy ra ngoài.
Trong phòng tắm có giọt nước rơi tí tách tí tách.
******
Trong trường dường như không có gì là bí mật, có một số việc mặt kệ ngươi che giấu cỡ nào, người khác đều sẽ biết, hơn nữa còn lan truyền đi rất nhanh.
Chuyện Liễu Thần đến tận nhà tìm Ngô Lị Lị chẳng những là trọng điểm bàn luận của mọi nữ sinh, mà ngay cả các nam sinh cũng đem ra làm trò cười.
Bởi vậy khi Liễu Thần vẻ mặt khó chịu trở về, chuyện nên biết mọi người đều đã biết.
"Nghe nói cha của tên tiểu tử đó là phó cục trưởng thành phố." Trần Hạo gảy gảy chân, chép miệng chậc lưỡi, "Có cha làm chỗ dựa thực tốt."
Kỷ Thiều ngồi trên ghế mang giày, nghe vậy dừng lại một chút, mở miệng trêu chọc, "Ai kêu cậu không có người cha như vậy."
"Cha nào cũng là cha, chỉ giống chữ."
Trần Hạo bĩu môi, "Nhưng lại kém xa."
Hắn nhìn nhìn Kỷ Thiều, "Hẹn hò với Từ Thiến à?"
Kỷ Thiều đang thắt dây giày, qua loa đáp, "Ừm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!