Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Không trung hôn hôn ám ám, trong sông Vong Xuyên, trên cầu Nại Hà, nhóm cô hồn dã quỷ thê lương gào thét, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Thiếu niên cao lớn dưới hoàng tuyền, hắn đang đứng tại biển hoa bỉ ngạn đỏ rực, màu áo đỏ cơ hồ hòa tan trong đó.
Quỷ sai đi ngang đều không hẹn mà đạt thành ăn ý, nguyên một đám đều tránh né thiếu niên.
Không chào hỏi, không tới gần.
Không biết qua bao lâu, Bạch Vô Thường bay ngang, gã đang định giả vờ như cái gì cũng không thấy, thiếu niên lại không để cho gã toại nguyện, gọi gã lại.
Bạch Vô Thường nhịn xuống xúc động muốn thổ huyết, "Ly Sinh."
Ánh mắt của Ly Sinh dừng trên hoa bỉ ngạn, "Hoa này nhìn đẹp không?
"Bạch Vô Thường chửi tục. Từ khi Ly Sinh trở về, Minh Giới không có ai dám ở trước mặt của hắn nói cái gì, chỉ mong trốn càng xa càng tốt. Hắn và lão Hắc cũng như thế. Câu hỏi được lặp lại lần nữa, rõ ràng có chút không kiên nhẫn. Bạch Vô Thường đáp,"Đẹp.
"Ly Sinh nhíu mày, gương mặt tuấn mỹ kia nhuộm một tầng sầu lo, lại hồn nhiên chưa phát giác. Hình như hắn rất thích loài hoa này, thích đến mức không thể nghe người khác có bất cứ đánh giá xấu nào về nó. Bạch Vô Thường nói,"Ta còn có việc.
"Gã vừa dứt lời, người trước mặt đột nhiên xoay lại, một đôi mắt tĩnh mịch phóng tới. Hơi thở của Bạch Vô Thường nghẹn lại. Sau đó da đầu run lên. Gã từ trong mắt của Ly Sinh thấy được sinh thần bát tự của mình, tuy đã sớm thành thói quen, nhưng vẫn là không chịu được cảm giác quỷ dị này. Ly Sinh nhếch môi, như đang mỉa mai gì đó, kỳ thật hắn chỉ là muốn cười một cái,"Bạch Nhị, Đá Tam Sinh thiếu một khối đã tu bổ vào chưa?"
Bạch Vô Thường gật đầu, "Rồi.
"Đúng lúc có một quỷ sai kéo theo một đứa bé đi ngang qua, đứa bé kia khóc lợi hại, Bạch Vô Thường mắt thấy đã có cớ, nhanh chân bỏ chạy. Ly Sinh vẫn đứng tại chỗ thêm một hồi, hắn một mình đi đến Đá Tam Sinh. Đúng như Bạch Vô Thường nói, Đá Tam Sinh hiện tại đã hoàn hảo không hư tổn gì. Ly Sinh bỗng nhiên vươn tay, áp lên Đá Tam Sinh. Đá Tam Sinh im lặng sừng sững. Ly Sinh lầm bầm,"Kiếp trước của ta đâu mất rồi?
"Trong lòng của hắn chỉ có một cỗ phẫn nộ dâng lên. Sau lưng truyền đến một tiếng kêu ôn hòa,"Ly Sinh.
"Ly Sinh quay đầu lại. Thôi Giác cầm chặt tay của hắn, nắm trong lòng bàn tay,"Về thôi."
Ly Sinh nhướng mi, "Ngươi không phải đi Thiên Giới sao?"
Thôi Giác ôn hòa nói, "Ngày khác rồi đi."
Y đi nửa đường cảm thấy bất an, liền vòng trở lại.
Trọng Nguyên điện vẫn là không thay đổi, tĩnh mịch, lạnh lẽo.
Cách một đầu là sông Vong Xuyên, đầu kia là Địa Ngục.
Ly Sinh cởi áo choàng đỏ ra, chỉ mặc áo đơn bên trong, hắn nằm nghiêng trên giường.
Người nọ ở Địa Ngục không biết phạm vào trọng tội gì, đi vực sâu vạn trượng chịu thụ hình vạn năm, lúc ly khai người nọ vẫn nhìn hắn, ánh mắt bi thương, nhìn tay của hắn đặt trên eo Thôi Giác, người nọ khóc.
Ly Sinh nhấp một ngụm rượu.
Không hiểu thấu.
Hắn căn bản không biết đó là anh em của Thôi Giác, chỉ từ xa xa gặp qua có mấy lần, ngay cả bắt chuyện cũng chưa từng.
Liếc nhìn nam nhân đang ngồi trước án đường, Ly Sinh câu môi, "Tới."
Thôi Giác buông bút, đứng dậy đến gần.
Ly Sinh hôn lên cổ Thôi Giác, gặm cắn.
Rồi sau đó trực tiếp ôm y lên giường gỗ, xoay người đè lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!