Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Trong trường học vậy mà có mèo.
Nhìn bộ lông sạch sẽ, mượt mà, không giống như mèo hoang.
Ý nghĩ đầu tiên của Kỷ Thiều chính là chắc có nữ sinh nào đó lén lút nuôi, hắn bỏ nhánh cây xuống, nửa ngồi sờ sờ đầu mèo trắng, ngắt một cái lên nhúm lông màu đỏ kia.
"Con mèo này nhìn rất đẹp."
Thôi Ngọc, "Vậy sao?"
"Ừ." Kỷ Thiều nhếch môi, "Tôi chưa từng thấy con mèo nào có nhúm lông đỏ trên đầu."
"Cậu có phát hiện hay không, đôi mắt của con mèo này nhìn rất giống với Nam Bùi vừa mới chuyển tới lớp mình."
Má trái của Thôi Ngọc phồng lên một chút, y trầm mặc ngậm kẹo, kẹo là Kỷ Thiều dùng lưỡi đút cho y, y tuyệt đối không muốn bị con mèo đáng ghét này phá hỏng tâm trạng của mình.
"Ôi," Kỷ Thiều dứt khoát ngồi xổm xuống, đem mèo trắng ôm vào trong ngực, dùng sức vuốt ve, "Thôi Ngọc, con mèo này vậy mà không sợ tôi."
"…
"Thôi Ngọc tiếp tục trầm mặc ăn kẹo. Mèo trắng liếm liếm móng vuốt, con ngươi màu hổ phách lộ ra ý cười đắc ý. Kỷ Thiều gãi gãi bụng mèo trắng, rất mềm mại, hắn không khỏi cảm thán,"Mèo này ấm áp hơn cậu."
"…
"Thôi Ngọc vẫn còn trầm mặc ăn kẹo. Kỷ Thiều lôi kéo Thôi Ngọc,"Chúng ta qua bên bậc thang kia ngồi đi."
Hắn muốn thử xem mèo trắng có đi theo hay không.
Mèo trắng kêu meo meo hai tiếng, đuổi theo Kỷ Thiều.
Kỷ Thiều đi vài bước liền quay đầu, chơi đùa với con mèo, ý yêu thích rõ ràng.
Rắc, Thôi Ngọc cắn nát kẹo đường.
Hơn chín giờ đêm, là giờ cao điểm của những cuộc hẹn hò, chỗ bậc thang có hai cặp tình nhân, chiếm lấy hai nơi hẻo lánh nhất.
Kỷ Thiều và Thôi Ngọc đi qua, còn ôm theo một con mèo trắng, hấp dẫn bốn cặp mắt, bất quá cũng không ngừng lại được bao lâu, đã tiếp tục nói chuyện yêu đương quan trọng hơn.
"Cậu ôm mèo đi."
Kỷ Thiều nói, "Tôi chụp cho nó một tấm ảnh."
Mèo trắng đang ngoan ngoãn ở trong lòng Kỷ Thiều, hắn định đặt nó lên đùi của Thôi Ngọc, nó liền dùng sức cấu lấy quần jean của Kỷ Thiều, lưng cũng cong lại, bộ dáng cực kỳ không tình nguyện.
"Đừng nói là nó sợ cậu đi?"
Kỷ Thiều nhướng mi, nhìn Thôi Ngọc nói, "Cậu cười một cái.
"Thôi Ngọc mỉm cười. Mèo trắng bắt đầu phát run. Kỷ Thiều khóe miệng co rút, vỗ vỗ đầu mèo trắng,"Cậu ấy là vợ tôi.
"Nói xong, Kỷ Thiều đưa mèo trắng cho Thôi Ngọc ôm. Mèo trắng vừa ngồi trên đùi của Thôi Ngọc, liền tiểu bậy. Kỷ Thiều,"…"
Thôi Ngọc, "…
"Trong không khí tản ra một mùi vị, mèo trắng nhảy xuống, ngẩng đầu kêu meo meo, dường như là đang đắc chí. Hai mắt Thôi Ngọc hơi híp lại, mèo trắng vèo một cái, dọc theo bậc thang chạy đi mất."Chạy quá nhanh." Kỷ Thiều thất vọng cất điện thoại, đưa khăn giấy cho Thôi Ngọc, "Lau quần đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!