Chương 39: (Vô Đề)

Edit: Ngũ Ngũ

Reloader: Tiểu Bạch

Mặt trời lên cao, chiếu lên những giọt băng óng ánh còn đọng dưới mái hiên, khúc xạ thành đủ màu sắc, tỏa sáng ra xung quanh, lại không thể chiếu đến gian phòng phía tây bên kia.

Bà lão trên giường kéo tay của thiếu niên, gò má khô quắt khẽ nhúc nhích, trong cổ họng không ngừng phát ra âm thanh "ô", "ô".

"Tiểu Ngọc…"

Bà lão thở hổn hển, gương mặt hiện lên thần sắc chờ mong, "Bà nội còn muốn nghe… Nghe câu chuyện ngày hôm qua con kể…

"Thôi Ngọc rũ mắt, khuôn mặt chìm trong bóng tối, mơ hồ không rõ. Ngày hôm qua không phải là y, mà là Thôi Giác."Bà nội, con quên rồi."

Lồng ngực của bà lão đột nhiên phập phồng kịch liệt, lại chậm rãi hạ xuống, bà thất vọng thở dài, "Quên rồi sao…

"Giữa mùa đông khắc nghiệt, nhiệt độ hạ thấp, chỉ trong chốc lát như vậy, bánh quy đặt trên tủ đầu giường đã nguội. Hơi thở của bà lão suy yếu từng chút một, gãy một cái trên mu bàn tay của Thôi Ngọc rồi chầm chậm buông ra. Thôi Ngọc bưng chén lên,"Bà nội, để con đút bánh quy cho bà ăn.

"Bà lão không có lên tiếng, tầm mắt của bà dừng ở một góc phòng, hai mắt vẩn đục đột nhiên sáng lên một cái. Thôi Ngọc làm như không thấy, nhấc chân đi ra ngoài. Tiểu dạ xoa đứng ở nơi đó run tay vuốt vuốt mặt, trong miệng lầm bầm,"Thiếu chút nữa dọa chết ta!"

Không đúng, không phải ta đã sớm chết rồi sao?

Tiểu dạ xoa lại vuốt mặt, tiếp tục đợi tới đúng giờ, mang bà lão về địa phủ.

Khi đó gã chỉ là một tiểu hầu xoa, vụng trộm ngưỡng mộ vị đại nhân kia, sau này có lần nghe được chuyện đồng bọn kể, nên đã biết không ít chuyện, đều là chuyện tuyệt đối không thể nghị luận được.

Tiểu dạ xoa nhàm chán dựa vào vách tường rung đùi, tất cả mọi người đều muốn vỗ mông ngựa (*ý chỉ nịnh hót) vị đại nhân kia, dù sao khó đảm bảo chính mình sẽ không mắc sai lầm nào đó, bị nhốt chịu phạt, nơi đó ngay cả quỷ vừa nghe cũng đã sợ chạy mất mật.

Nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi, chứ không ai dám đi làm.

Tiểu dạ xoa có chút sợ hãi, tối hôm qua vị đại nhân này và một vị đại nhân khác ồn ào không nhỏ, nghe nói là bởi vì một người, cụ thể là người nào, ai cũng không rõ ràng lắm.

Khẳng định có biết cũng không dám nói ra.

Tất cả mọi người đều sợ mình bị liên lụy, nên nguyên một đám đều cẩn thận làm việc.

Gã phải cố gắng thật nhiều, để tranh thủ thăng quan phát tài, sẽ không cần phải chạy ngược chạy xuôi, tăng ca thức đêm, nơm nớp lo sợ mất chức.

Tiểu dạ xoa vuốt ve dây xích câu hồn, nghĩ thầm, đợi lát nữa phải chiếu cố bà lão kia cho thật tốt, một đường an bình.

Vị đại nhân kia chắc có lẽ sẽ không đi vào nữa đi?

Đang nghĩ như vậy, cửa phòng đột nhiên mở ra, một thân ảnh tiến vào.

Tiểu dạ xoa lập tức quay mặt vào vách tường.

Thôi Ngọc vào là để đút cho bà lão ăn bánh quy lại lần nữa, nhưng bà lão đã không thể ăn được nữa rồi.

Y đứng lên, hai mắt hẹp dài rũ xuống, nhìn thoáng qua bà lão, lần sau gặp lại, nhất định là ở một nơi khác rồi.

Chưa đến 9:30, Vương Hữu Hương quét sạch tuyết trong sân nhỏ xong, đi vào nhà.

Trong phòng truyền ra một tiếng kêu khóc.

Điếu thuốc ngậm bên miệng của Thôi Đại Thành rơi xuống đất, ông vội vàng chạy vào, lúc vượt qua bậc cửa, thiếu chút nữa đã ngã.

Bà lão đi rồi.

Thôi Ngọc đứng trên bậc thềm, tiểu dạ xoa lôi hồn của bà lão kéo đến trước mặt y, nơm nớp lo sợ khom lưng, "Đại nhân, tiểu nhân xin đi trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!