Chương 37: (Vô Đề)

Edit: Ngũ Ngũ

Reloader: tiểu Bạch

Kỷ Thiều bị trướng bụng tỉnh lại, hắn trở mình, ôm người đang đưa lưng về phía mình vào trong ngực, ngực dán lưng, giơ chân gác lên người đối phương.

Mơ màng hôn mấy cái, Kỷ Thiều ghé vào tai đối phương, "Đi tiểu không?"

Thôi Ngọc mí mắt không mở, "Không đi."

Môi Kỷ Thiều sượt qua phần gáy của Thôi Ngọc, ngáp một cái, "Hừng sáng cậu nhất định sẽ mắc tiểu ấy, chi bằng bây giờ đi tiểu với tôi, hai người cùng đi tiểu, không đến mức nhàm chán."

"Còn tiết kiệm nước."

Thôi Ngọc, "…

"Nửa câu sau mới là trọng điểm. Y từ địa phủ trở về mới một lát. Nếu như không phải cấp trên tham dự vào, y và Thôi Giác sẽ không làm to chuyện đến như vậy. Y hao tổn tâm cơ, không thể rút lui."Có đi hay không?" Kỷ Thiều thò tay vào trong quần của Thôi Ngọc, năm ngón tay bắt lấy một vật, "Tôi sắp nhịn không nổi nữa rồi.

"Thôi Ngọc bị hắn sờ, có chút buồn tiểu. Hai người ở trong chăn lề mề vài phút, còn chưa có xuống giường. Kỷ Thiều dùng chân quờ quạng xung quanh,"Tìm được vớ chưa?"

Thôi Ngọc phụ trách bên này, "Chưa có."

"Cmn, cậu đừng vén chăn lên!" Kỷ Thiều phát điên, "Hơi lạnh chui vô hết rồi.

"Thôi Ngọc bất đắc dĩ thả chăn xuống, thuận tay dém dém. Nhìn Kỷ Thiều bị lạnh co lại trong chăn, còn kiên quyết chưa chịu từ bỏ, muốn lấy chân tìm vớ rồi mang thẳng vào luôn, bằng không thì sẽ không xuống, Thôi Ngọc nói,"Tôi đi lấy cho cậu một cái chai."

"Để tiểu vào trong đó."

Kỷ thiều, "…

"Hắn rốt cuộc phải đặt hai chân xuống giường, bởi vì bàng quang đang báo nguy. Chưa tới năm giờ, ngoài trời tối đen như mực. Kỷ Thiều và Thôi Ngọc đứng trước bồn cầu, nhanh chóng đi vệ sinh."Ào ào" tiếng nước vang lên trong phòng vệ sinh yên tĩnh.

"Cậu không thô bằng tôi."

"Ừm."

"Cũng không có dài như tôi."

"Ừm."

"Lông thì lưa thưa, không có rậm rạp như tôi."

"Ừm.

"So sánh một lượt xong, Kỷ Thiều thoải mái đến run rẩy, đem tiểu Kỷ Kỷ thả xuống, lắc lắc vài cái. Thôi Ngọc ở bên cạnh phóng nước hỏi,"Kỷ Thiều, cậu hi vọng ba của cậu sống đến bao nhiêu tuổi?"

"Hả?" Kỷ Thiều đang nhìn chằm chằm vào tiểu Thôi Thôi, "Sống bao nhiêu tuổi?"

"Câu đó mà còn phải hỏi sao?" Hắn nhếch miệng, lộ ra một nụ cười, "Đương nhiên là sống lâu trăm tuổi rồi."

Ánh mắt Thôi Ngọc lóe lên, rồi chìm xuống đáy mắt.

"Cậu muốn ba của cậu sống đến 100 tuổi?

"Kỷ Thiều không hiểu lắm, hắn nhìn thấy thần sắc vô cùng nghiêm túc của Thôi Ngọc nên gật đầu. Hơn nửa ngày, Kỷ Thiều mới từ trong một loại trạng thái quỷ dị thoát ra,"Ai mà muốn đoản mệnh chứ."

"Thôi Ngọc, cậu hỏi tôi câu này làm gì?"

"Thuận miệng hỏi một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!