Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Ba Kỷ và mẹ Kỷ từ siêu thị trở về, quần áo trên người đều ẩm ướt, đây là trận tuyết thứ hai trong tháng chạp.
"Tiểu Thiều, cửa sổ phòng con sao không đóng lại?"
Mẹ Kỷ hô, trong phòng truyền đến âm thanh của Kỷ Thiều, "Đóng rồi.
"Trên giường Kỷ Thiều nhanh chóng mặc quần vào, kéo khóa, Thôi Ngọc so với hắn phiền phức hơn, quần áo trên người đều đã lột sạch, cậu đang mặc áo len. Kỷ Thiều đè thấp giọng nói,"Phản rồi."
Thôi Ngọc nhếch môi một cái, yên lặng trở mình, một lần nữa mặc đồ vào.
Kỷ Thiều khom người đem mấy miếng giấy vệ sinh trên nền gạch gom lại toàn bộ, vo thành một cục, ném vào trong sọt rác.
Trong phòng tỏa ra một mùi vị tanh tưởi.
Kỷ Thiều đứng ở cửa ra vào, giữ cửa cho Thôi Ngọc, liếc mắt nhìn thấy chỗ kia trên bờ mông của Thôi Ngọc.
Hình dạng no đủ hơi sưng, trăng trắng.
Thôi Ngọc quay lưng về phía Kỷ Thiều kéo khóa lại, hữu ý vô tình, lúc mặc lại áo len, lộ ra vòng eo thon gọn, bờ mông vểnh lên, làm cho người khác có loại xúc động muốn dùng sức nhào nặn vân vê.
Kỷ Thiều thở hắt một hơi, lại trêu chọc hắn!
Tiếng gõ cửa vang lên hai cái, sau đó là tiếng của ba Kỷ, "Tiểu Thiều, đi ra giã hạt vừng.
"Kỷ Thiều đi qua giúp Thôi Ngọc mặc quần áo chỉnh tề lại. Thôi Ngọc quay người, hôn lên mặt của Kỷ thiều. Kỷ Thiều ra hiệu Thôi Ngọc cùng đi ra,"Ba, Thôi Ngọc cũng ở đây, chúng con tới liền!
"Ngoài cửa ba Kỷ nói câu gì đó, thắc mắc hỏi giữa ban ngày ban mặt sao đem cửa phòng khóa. Thôi Ngọc mấp máy môi, không biết lúc nãy thân mật môi đụng ở đâu, máu chảy không dứt, cậu nhíu mày,"Kỷ Thiều, cậu ra ngoài trước đi."
Kỷ Thiều không ra, "Tôi nhìn thử.
"Hắn duỗi hai ngón tay, bắt lấy cằm của Thôi Ngọc, nhìn kỹ một chút, miệng vết thương hơi sâu, lông mày hắn nhíu lại. Nhìn giống như là bị cắn,"Lát nữa có thể ba mẹ tôi sẽ hỏi."
Thôi Ngọc liếm máu đang chảy ra bên ngoài, "Không có việc gì."
Kỷ Thiều đem máu dính trên khóe môi mút lấy một ít, hắn cười thở dài, "Cậu nói tôi vì sao lại thích cắn cậu như vậy?"
"Ừm." Thôi Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, "Có lẽ kiếp trước cậu là con cún nhỏ."
"…" Kỷ Thiều liếc qua, "Con cún nhỏ chỉ thích gặm xương thôi."
"Nói không chừng cậu cũng thích gặm xương của tôi.
"Thôi Ngọc thốt ra một câu khó hiểu, Kỷ thiều cúi đầu mang dép, nên không nghe thấy. Thời điểm bọn họ đi ra ngoài, ba Kỷ và mẹ Kỷ đang cãi nhau, nguyên nhân là ba Kỷ hồ đồ, quên mua chai dầu ăn. Kỷ Thiều lấy áo khoác len,"Để con ra ngoài mua."
"Không cần đi." Mẹ Kỷ nói với Kỷ Thiều, "Trận tuyết này rất lớn, mai mẹ sẽ kêu ba con đi.
"Bà quan sát đứa nhỏ bên cạnh con trai của mình, tựa hồ có điểm lạ, Thôi Ngọc hướng mẹ Kỷ nở ra một nụ cười. Mẹ Kỷ chớp mắt vài cái, sao lại cảm giác gần gũi hơn rồi? Giống như từ hôm qua cho tới hôm nay, thoáng cái đổi thành người khác, rồi lại đổi trở về. Mẹ Kỷ than một tiếng, bị ý nghĩ hoang đường của mình làm cho choáng váng, thuận tiện cảm khái một phen tuổi già."Mẹ, cơm cháy để ở đâu rồi?
"Kỷ Thiều lục lọi mấy cái túi nhựa để ở trên bàn. Mẹ Kỷ lau tay,"Cái túi bên tay trái của con ấy."
Bà lật khăn sang bề khác, lại tiếp tục lau, "Siêu thị vẫn hoạt động bình thường, không có nghỉ tết, tiểu Thiều, tiểu Thôi, các con có cái gì muốn mua, ngày mai đi đi.
"Kỷ Thiều lấy từ trong túi đựng rau ra một bịch cơm cháy, mở ra ăn hết hai miếng, sau đó đưa cho Thôi Ngọc. Hắn cọ chân của Thôi Ngọc,"Ngày mai chúng ta đi không?"
Thôi Ngọc ăn một miếng, "Đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!