Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Kỷ thiều nói xong ung dung nhìn Thôi Ngọc.
Nếu như mắt của hắn không có vấn đề, thì vừa rồi người nhân bản kia đột nhiên biến mất không còn vết tích là thật.
Thì ra trong chớp mắt đã không còn.
Ha ha, Kỷ thiều muốn phun ra một ngụm máu, quả nhiên đúng là quỷ.
Không đúng, quỷ tại sao lại có độ ấm?
Kỷ Thiều đem ngụm máu kia nuốt trở về.
"Nói chuyện."
Thôi Ngọc sờ sờ mũi, "Nói ra rất dài dòng."
Kỷ thiều hừ một tiếng, "Vậy thì nói ngắn gọn.
"Hắn sờ lên cổ của Thôi Ngọc, dừng ở động mạch chủ, ngón tay ấn một cái, nóng. Sau một khắc, Kỷ thiều thò tay vào trong áo bông của Thôi Ngọc. Thôi Ngọc hô hấp hơi dồn dập, động tác của hắn làm cho cậu cảm thấy ham muốn, Kỷ Thiều liền nói,"Đừng phát tình, tôi chỉ là đang kiểm tra cậu là người hay quỷ."
"…"
Kỷ Thiều sờ trong chốc lát, tim có đập, nhiệt độ cơ thể cũng có, giống với người sống như hắn, thần kinh kéo căng của hắn liền buông lỏng.
"Nói đi."
Thôi Ngọc thấy không thể lui nữa, cậu mím môi, "Vừa rồi là anh trai của tôi.
"Đây là một câu thật lòng. Ngữ khí thì ung dung. Nhưng trái tim của Thôi Ngọc lại tùy thời treo trên cuống họng. Cậu không biết lời này đối với Kỷ Thiều có ý nghĩa như thế nào, lại mang đến chấn động lớn bao nhiêu. Kỷ thiều đi rồi, khi trở về trong miệng ngậm theo điếu thuốc, hắn đi vòng quanh Thôi Ngọc, như một chú chó trưởng thành đang đánh dấu địa bàn của mình, hơn nửa ngày, mới từ trong cổ họng phun ra mấy chữ,"Anh của cậu?
Cậu có anh ở đâu ra?"
Thôi Ngọc vô thức siết chặt nắm đấm, "Từ nhỏ đã có."
"Từ nhỏ đã có?" Kỷ Thiều cảm thấy mình vừa nghe được một chuyện cười rất lớn, nhưng lời kia nói ra lại rất bình thường, "Tại sao tôi lại không biết?
"Hắn không có cách nào tin được. Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, bọn họ cơ hồ sớm tối ở chung, ở đâu ra thêm một anh trai. Cũng mới hôm trước, tự dưng xuất hiện một người, từ trước cho tới nay chưa từng nghe qua, hay trông thấy. Thôi Ngọc không đáp, dáng người cậu thon dài thẳng tắp, mặt mày rũ xuống."Hắn là người? Quỷ? Hay thần?" Kỷ thiều nhả khói thanh âm run run, "Hay là một cái gì khác?"
Thôi Ngọc vẫn như cũ không đáp.
Kỷ Thiều cho rằng cậu bướng bỉnh.
Kỳ thật Thôi Ngọc là đang sợ hãi, nếu như nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện, mười ngón tay đang rũ xuống của cậu không ngừng run rẩy.
Đánh giá của thế nhân đối với cậu từ trước đến nay đều là hung thần ác ôn, tàn bạo lãnh khốc, cậu thật sự không biết, mình cũng sẽ biết sợ.
Kỷ Thiều bực bội ôm lấy cổ của Thôi Ngọc, kéo cậu đi ra ngoài.
E rằng trong thời gian ngắn sẽ không cạy được miệng của Thôi Ngọc, Kỷ Thiều phải nhanh chóng trước khi ba mẹ trở về dẫn cậu đi ra ngoài.
Sân bóng rổ phía sau chung cư, mơ hồ có một mảnh trắng xóa, hai người đang đứng ở trong tuyết.
Kỷ Thiều buồn bực cúi đầu hút thuốc, động tác của hắn còn chưa thành thục, chỉ là cố ra sức rít lấy.
"Cậu nếu không nói, tôi ở chỗ này lột quần của cậu." Kỷ Thiều từ trong kẽ răng rít ra vài chữ, phiêu theo gió tuyết, "Đem cậu xử lý cho xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!