Chương 31: (Vô Đề)

Edit: Ngũ Ngũ

Reloader: Tiểu Bạch

Trong tận cùng thành ghế sô pha, vị trí sát vách tường, nơi đó có một cái kẹp tóc màu xanh da trời.

Kỷ Thiều liếm liếm môi, dùng động tác này để che giấu sự khiếp sợ của mình.

Trần Ngọc đem kẹp tóc để ở chỗ đó lúc nào vậy?

Hắn thầm than vài tiếng, lại đi niết ngón tay, Trần Ngọc không có chút phản ứng nào, Kỷ Thiều cảm giác như chính mình nên tới giờ uống thuốc rồi.

Thiếu niên nói, "Cô gái kia đã đi rồi.

"Đi rồi hả? Kỷ Thiều kinh ngạc. Thế sao nhờ vả người ta mà lại biến mất? Hắn dù gì cũng bỏ mấy tiếng đồng hồ ngồi xe tới đây. Thiếu niên hạ tầm mắt,"Sao cậu không nghi ngờ tôi?

"Kỷ Thiều quay đầu nhìn thiếu niên, y vẫn luôn ở bên cạnh hắn, không có khả năng. Chẳng lẽ là Trần Ngọc bởi vì nhìn thấy một nhà hài hòa của Liễu Đông Tường, nhận ra người quỷ không chung đường, hiện tại không giống như xưa, không muốn chịu ngược đãi hơn nữa, nên thương tâm đi rồi hả? Kỷ Thiều lén nhìn qua Liễu Đông Tường, chứng kiến đồ vật người yêu đã chết nhiều năm từng dùng qua, đoán chừng chỉ có kinh hãi. Bầu không khí trên bàn đông lại. Liễu Đông Tường đè lên mặt bàn, hốc mắt trừng thật lớn, hai tay run rẩy. Liễu Thần nói," Mẹ, cái kẹp tóc kia là của mẹ hả?

"Hắn nhìn cha của mình, chỉ là một cái kẹp tóc mà thôi, biểu cảm lại giống như thấy quỷ không bằng. Vương Phương lắc đầu,"Không phải của mẹ.

"Cái kẹp tóc đó nhìn có chút cổ xưa, tối thiểu cũng là kiểu dáng của mười hai mươi năm trước, bà buổi sáng trước khi đi ra ngoài còn cầm chổi lông gà quét qua, không có thấy kẹp tóc như vậy. Nghĩ đến đây, Vương Phương lập tức nhìn Kỷ Thiều. Hôm nay tới trong nhà cũng chỉ có đứa nhỏ này. Kỷ Thiều sờ sờ cái mũi, hắn dứt khoát nói,"Là của cháu."

Tiếng ghế ma sát với sàn gạch vang lên.

"Cậu nói cái gì? "Liễu Đông Tường nhìn chằm chằm vào Kỷ Thiều, ngừng một chút, "Đó là của cậu sao?"

Kỷ Thiều gật đầu, "Đúng vậy ạ."

Hắn đi qua cầm lấy kẹp tóc, "Đây là cháu nhặt được trên đường."

Cơ hồ là Kỷ Thiều vừa nói xong, Liễu Đông Tường liền hỏi, "Nhặt được chỗ nào?

"Giọng ông ta rất lớn, ai cũng nhìn ra có điều gì đó không đúng. Vương Phương cảm thấy chồng của mình cũng phản ứng thái quá rồi,"Lão Liễu, ông đừng dọa đến đứa nhỏ."

Thấy Liễu Đông Tường còn nhìn mình chằm chằm, Kỷ Thiều tiếp tục nói bừa, "Bên ngoài một siêu thị.

"Liễu Đông Tường không nói gì nữa, thần sắc trên mặt khủng bố. Phát giác được có vấn đề, Vương Phương cũng đứng lên,"Lão Liễu, ông làm sao vậy?"

Liễu Thần buông đôi đũa cầm trong tay xuống, cái này cmn là xảy ra chuyện gì, chẳng phải chỉ là một cái kẹp tóc cũ thôi sao?

Hắn có chút hoài nghi, có phải là cha mình ở bên ngoài có một tiểu tình nhân hay không?

Cái kẹp tóc kia là của cô ta?

Liễu Thần lại bác bỏ suy nghĩ của mình, không nói đến kiểu dáng kẹp tóc và niên đại của nó chỉ những cô giá nông thôn mới dùng, coi như là bao dưỡng tiểu tình nhân, lo lắng bị phát hiện, cũng không cần thiết phải phản ứng lớn đến như vậy.

Không phải là bối rối, mà là sợ hãi.

Kỷ Thiều liếc mắt qua Liễu Thần, "Chú, dì, vậy con xin phép đi trước."

Hắn vừa xoay người, bả vai đã bị Liễu Đông Tường nắm chặt, "Đứng lại!"

Kỷ Thiều quay đầu, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, "Chú, chú đây là có ý gì?"

Cmn! Liễu Thần tiến lên, "Cha, cha giữ Kỷ Thiều làm gì?

"Bất ngờ không kịp chuẩn bị, Kỷ Thiều đột nhiên bị Liễu Đông Tường xô ngã. Hắn không có tiếp xúc với nền gạch, được thiếu niên ở phía sau đỡ lấy. Bên tai là âm thanh của thiếu niên,"Thanh toán xong rồi."

Kỷ Thiều đứng vững người lại, Liễu Thần tranh thủ thời gian kéo hắn, "Cậu đi mau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!