Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Những người kia vẫn còn đang cười nói, bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái, nhiệt độ máy điều hòa không cao không thấp, ấm áp.
Bả vai Kỷ Thiều bị vỗ một cái, trên đầu là âm thanh kinh hỉ của Liễu Thần.
"Trùng hợp quá vậy."
Kỷ Thiều trán nổi gân xanh, mọe nó, hắn bị đập bả vai đến nỗi có bóng ma trong lòng luôn rồi.
"Sao mặt của cậu trắng như vậy? Không phải bị hù đến sợ rồi đi?" Liễu Thần cười ha ha, chợt hắn ồ lên một tiếng,
"Sao chỉ có một mình cậu? Thôi Ngọc đâu?"
Nửa học kỳ trôi qua, chỗ nào có Kỷ Thiều thì sẽ có Thôi Ngọc, đã thành thói quen.
Đột nhiên chỉ thấy một mình Kỷ Thiều, hắn cảm thấy có chút không thích ứng được.
Kỷ Thiều vốn là đang căng thẳng thần kinh, chỗ bên cạnh lại trống không, hắn ngẩng đầu nhìn, Thôi Ngọc và ba lô đều không ở đây, chẳng lẽ chỉ có một mình hắn?
Hắn hiên tại đã bắt đầu không tin tưởng vào hai mắt của chính mình, rốt cuộc đâu là sự thật, đâu là giả dối.
Những người đã từng tiếp xúc, đã từng giao tiếp, cùng với những hình ảnh khủng bố kia cứ lẩn quẩn trong đầu của hắn, không những không biến mất, mà còn trở thành nỗi ám ảnh.
Kỷ Thiều rũ mắt nhìn xuống ngón trỏ phía tay trái.
Thực mẹ nó tà môn.
Hơn 17 năm qua đều sóng yên biển lặng, ăn ngon ngủ khỏe, thế giới của hắn chính là thế giới trong mắt hắn, sao mà lên đại học lại bắt đầu thấy người chết, qua sinh nhật 18 một cái, đủ loại chuyện quỷ dị đều xảy ra.
Giống như ẩn nấp đã lâu, chờ đợi thời cơ, thời gian vừa đến, toàn bộ yêu ma quỷ quái liền vội vàng chạy đến trước mặt hắn.
Kỷ Thiều cảm thấy tết năm nay nhất định phải đi đến chùa dập đầu mấy cái mới được.
"Cmn, băng cá nhân này cậu lấy ở đâu ra?" Liễu Thần không thể tin nổi, "Đây chính là kiểu dáng hơn mười năm trước, nhà của tôi…"
Kỷ Thiều nhanh hỏi, "Nhà của cậu cũng có?"
"Ừ." Liễu Thần nói, "Ba tôi thích lưu giữ đồ cũ."
Hắn nhún nhún vai, "Nhưng mà đoán chừng cũng không dùng được nữa, thời gian lâu quá, sớm đã hết hạn."
"Đúng rồi, tôi mua…"
Kỷ Thiều nhướng mày một cái, "Không có chỗ ngồi?"
"Đương nhiên là vé đứng, ai mà không muốn mua vé ngồi, không phải mệt chết sao." Liễu Thần thân thiết vỗ vai Kỷ Thiều một cái, "Muốn đi dạo một lát hay không?"
Dạo cái rắm, Kỷ Thiều nhéo nhéo sống mũi, "Liễu Thần, ba mẹ của cậu đều ở nhà sao?"
Liễu Thần kỳ quái nhìn Kỷ Thiều, "Đúng vậy."
Hắn chống tay lên thành ghế, "Không ở nhà, còn có thể ở chỗ nào?"
Kỷ Thiều như bị sét đánh, hắn cười có chút cứng nhắc, tận lực không để cho giọng nói của mình có gì khác lạ, "Mẹ của cậu cũng ở?
"Câu này, càng làm cho Liễu Thần cảm thấy kỳ quái. Lúc nào thì Kỷ Thiều đối với chuyện của hắn quan tâm đến như vậy? Bình thường ở trong lớp, bọn họ cũng chưa từng trao đổi gì nhiều, tan học về ký túc xá lại càng không, cũng chỉ là lúc giáo sư qua đời mới có qua lại. Nghĩ đến giáo sư, trong mắt của Liễu Thần hiện lên tia khổ sở. Kỷ Thiều ho một tiếng, cười nói,"Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!