Chương 25: (Vô Đề)

Edit: Ngũ Ngũ

Reloader: Tiểu Bạch

Hắn xx, cái này con mẹ nó là chuyện gì xảy ra, người mười mấy năm trước đã chết nay lại xuất hiện hoàn hảo, ngồi đối diện với hắn, nhìn hắn, giống từ quần áo, kiểu tóc, cho đến thần thái.

Trong lòng Kỷ Thiều phát điên, gương mặt cứng ngắc.

Cô gái đối diện chợt mở cái túi vải màu xanh đen vẫn một mực cầm ở trên tay ra.

Đồng tử của Kỷ Thiều co lại, sợ hãi đột kích, trong nháy mắt đó hắn như mất đi suy nghĩ, trống rỗng.

Cô gái từ trong túi lấy ra một gói hạt dưa, lộ ra vẻ mặt thân thiện, "Ăn hạt dưa không?"

Đại não Kỷ Thiều chết máy.

Hiện tại nếu như đối phương lột da mặt của chính mình xuống ăn, hắn cũng cảm thấy không ngoài dự tính, khủng bố đã tới cực hạn.

Ăn hạt dưa, quỷ còn ăn cái này?

Hay là không phải quỷ?

Không phải quỷ, vậy đó là gì? Thời gian quay ngược về mười mấy năm trước?

Hắn đã xuyên không?

Kỷ Thiều muốn chạy, nhưng chân của hắn như nhũn ra, không dậy nổi.

Cô gái thấy Kỷ Thiều không muốn, nên ăn một mình, cô ăn rất chậm, phảng phất như nhiều năm rồi không ăn hạt dưa, lè lưỡi ra liếm từng hạt một, sau đó bỏ vào trong miệng, ngậm trong chốc lát mới nhổ vỏ ra.

Kỷ Thiều cứ như vậy nhìn cô ăn hạt dưa.

Tay đặt ở trên đùi ngắt một cái, Kỷ Thiều đột nhiên có tri giác trở lại.

Hắn nuốt nước bọt một cái, toàn bộ thanh âm ngăn ở trong cuống họng, giống như là cổ bị bóp chặt, không nói ra được.

"Sao đổ nhiều mồ hôi như vậy?

"Thôi Ngọc thò tay chạm vào Kỷ Thiều, vừa sờ lên trán của hắn, ẩm ướt, đều là mồ hôi. Thừa dịp Thôi Ngọc đến gần, Kỷ Thiều há hốc mồm, ép sát vào lỗ tai của cậu, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ,"Tôi gặp quỷ rồi."

Thôi Ngọc nhướn mi, "Chỗ nào?"

Ngay chỗ đối diện với cậu, Kỷ Thiều dùng khóe mắt liếc qua, tận lực không kinh động.

Cô gái kia tựa hồ không phát hiện, cô vẫn còn ăn hạt dưa, trên bàn đã chồng chất không ít vỏ.

Kỷ Thiều mí mắt trực nhảy, hắn nghĩ tới, vừa rồi đối phương chỉ hỏi hắn, không có hỏi Thôi Ngọc và người đàn ông kia.

Tuy gương mặt của hắn khá điển trai, nhưng Thôi Ngọc có duyên với người khác phái hơn hắn, còn có người đàn ông kia, ngồi ngay bên cạnh cô gái, căn cứ theo lẽ thường, cũng phải mời một câu.

Cơ mặt Kỷ Thiều co lại, quỷ mà theo lẽ thường cái rắm ấy.

Hắn mở tin nhắn của Liễu Thần ra cho Thôi Ngọc xem, kể cả tấm hình kia.

Thôi Ngọc nhìn điện thoại, mặt không đổi sắc đứng lên, đỡ lấy một bên tay của Kỷ Thiều, tư thế nửa ôm nửa dắt mang hắn rời khỏi ghế.

Xuyên qua lối đi, một đường đến chỗ cửa xe.

Kỷ Thiều duỗi thẳng đầu lưỡi, chạm đến trên dưới hàm răng, thấy đã có thể nói chuyện lưu loát được rồi, hắn hít sâu một hơi, "Đó là mẹ của Liễu Thần, mười mấy năm trước đã chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!