Chương 22: (Vô Đề)

Edit: Ngũ Ngũ

Reloader: Tiểu Bạch

Ngày nghỉ đó, Phương Hiển đi đến ký túc xá, bọn Kỷ thiều đều đang sửa sang lại hành lý.

"Các cậu về nhà có đổi số điện thoại không?"

"Đổi." Trần Hạo nhe răng trợn mắt, "Đường dài lại dùng cho du lịch, đợi đổi rồi tôi sẽ nhắn tin cho các cậu."

Phương Hiển nhai kẹo cao su, "Kỷ Thiều, Thôi Ngọc, hai cậu thì sao?"

Kỷ Thiều đang quấn tai nghe lại, "Tôi không đổi."

Thôi Ngọc thì đang xếp giày, "Tôi cũng không đổi."

"Vậy được." Phương Hiển nói, đại học năm nhất nghỉ đông rất dài, có hơn một tháng, hắn cảm giác kì nghỉ đông này sẽ phát sinh chuyện gì đó, cho nên mới chạy tới ký túc xá.

"Hai người không sợ đốt tiền điện thoại à?"

Trần Hạo nói, "Nhất là Kỷ Thiều cậu, cậu vừa trở về, sẽ không có biết bao nhiêu em gái điện thoại nhắn tin cho cậu đâu."

Kỷ Thiều liếc phần gáy của Thôi Ngọc, "Có cái rắm ấy."

Giữa trưa bốn người tại lầu hai quán ăn Kim Hân xả một chầu, chỉ là quán bình dân, bọn họ gọi lẩu uyên ương, chọn thêm cả một bàn đồ ăn.

"Tôi nói cho các cậu nghe."

Trần Hạo gắp miếng thịt dê, "Người nhà tôi bảo tôi đi đến xưởng của cậu cả giúp việc, nói là muốn để cho tôi rèn luyện, cmn, xưởng đó là sản xuất biển số xe đấy, các cậu nói tôi đến đó có thể rèn luyện ra cái gì? Còn không phải là khổ lao sao."

"Biển số xe?"

Kỷ Thiều trêu chọc, "Vậy sau này mua xe, có thể nhờ vả một chút."

Trần Hạo trợn mắt, "Đợi có xe hẵng nói.

"Mọi người đều cười, có xe là khái niệm gì, chính là người giàu có, trùm một phương. Chú út của Phương Hiển cũng rất trùm. Động tác cầm miếng khoai tây chiên chợt dừng lại, Phương Hiển hỏi,"Thôi Ngọc, cổ tay của cậu làm sao đấy?

"Một câu này của hắn làm cho bầu không khí trên bàn có chút vi diệu. Trần Hạo nghe hỏi nhìn sang, Thôi Ngọc đã kéo tay áo xuống."Sao vậy?

"Trần Hạo cái gì cũng chưa thấy. Thôi Ngọc bình tĩnh tự nhiên,"Bị xước."

Khóe miệng Phương Hiển co rút, xước sao, xước mà có dấu răng, lòng hắn nghĩ, cũng không biết là nữ sinh nào cắn, nữ sinh đó hàm răng chắc rất tốt, còn rất chỉnh tề.

Đầu sỏ gây nên Kỷ thiều đang nhai cá viên trong miệng, hiện tại hắn đặc biệt thích cắn Thôi Ngọc, đụng một cái liền không muốn nhả ra, phảng phất so với bánh ngọt hay là kẹo hương vị còn muốn ngọt hơn, không hiểu nổi.

Trần Hạo là hơn hai giờ chiều ra xe, ăn cơm xong là vừa.

Đợi đến tối chỉ còn Kỷ Thiều và Thôi Ngọc trở lại ký túc xá, hai người nói chuyện phiếm một chút liền sáp lại ôm ôm hôn hôn, trong miệng đều là mùi lẩu.

"Có phải cậu đã tìm người luyện qua hay không?"

Kỷ Thiều lui về phía sau, nhìn chằm chằm vào Thôi Ngọc, lại chụp qua hôn cậu, "Sao còn biết thè lưỡi ra liếm?"

Thôi Ngọc thở gấp đáp, "Tôi từ nhỏ đã học."

"Móa, cậu đúng là thiên tài.

"Kỷ thiều thoáng cái nâng người Thôi Ngọc, dùng lực rất lớn, đặt cậu lên người mình. Đột nhiên xuất hiện âm thanh rung rung ở giữa hai bắp đùi đang dán chặt, hai người đều sững sờ, nhất thời đều không phân rõ đó là của ai. Thôi Ngọc móc điện thoại ra,"Mẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!