Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Phương Nghị là bị đông cứng mà tỉnh, hắn nằm trên nền xi
-măng lạnh như băng, lông mi trên mắt đều là sương trắng.
Đại não máy móc chậm rãi vận chuyển, Phương Nghị chớp mắt mấy cái, hắn chậm chạp ngồi dậy, không ngừng run rẩy, vậy mà không bị chết cóng, Diêm Vương không thu hắn.
Bốn phía đều là sương mù mờ mịt, tầm mắt mơ hồ, Phương Nghị thở ra một hơi, đáy lòng như khối băng, lạnh từ trong ra ngoài.
Hắn chạy vòng quanh quảng trường, liên tục chạy đến nửa tiếng, trên người mới có chút nhiệt độ.
Lúc này trời còn chưa sáng, Phương Nghị sờ tay vào túi áo, lấy ra cái bật lửa, hộp thuốc lá, súng, điện thoại, chìa khóa xe, bóp da, tất cả đồ đạc đều còn.
Không đúng, hình như thiếu cái gì đó, hắn mở điện thoại ra nhìn thời gian, sắp đến bốn giờ rồi.
Hắn tắt điện thoại, lại mở ra, Phương Nghị nhắm mắt lại, không nhớ gì cả, hắn tiện đường tới nơi này, ăn một bát mì, ở căng tin còn gặp được ba người bạn cùng phòng với Phương Hiển, sau đó thì sao…
Hắn ngồi nghỉ tại quảng trường, rất lạnh, hình như ngủ quên mất.
Trên đường lái xe về nhà, Phương Nghị híp mắt hút thuốc, hôm nay là mùng 2, hắn ở chỗ hiện trường vụ án ngủ một giấc, bình yên vô sự, phúc lớn mạng lớn.
Điều này cũng có thể nói rõ, căn bản không có cái gọi là ma quỷ.
Ngã tư đường, Phương Nghị ma xui quỷ khiến sờ sờ cổ, trong nháy mắt đó, cảm giác hít thở không thông ùn ùn kéo đến, hắn phản xạ tự nhiên mà trừng mắt thật lớn, miệng há to.
Điếu thuốc rớt xuống đùi, đốm lửa màu đỏ tươi chạm vào quần vải, từng chút từng chút khuếch tán xung quanh, thấm vào, không biết qua bao lâu, Phương Nghị bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn vội vàng gạt điếu thuốc ra.
"Mẹ nó phỏng rồi."
Đùi bị dính lửa, quần vải bị đốt thành một lỗ, Phương Nghị chửi tục, thật sự là rảnh đến điên, chạy tới đó ăn mì, còn mang theo súng, cũng không biết lúc ấy hắn suy nghĩ cái gì.
Kỷ Thiều tỉnh lại ở trong ký túc xá, hôm nay trời nắng.
Ánh mặt trời từ ban công cửa sổ chiếu vào, đem căn phòng chiếu đến ấm áp.
Ngủ quay về hướng mặt trời, Kỷ Thiều mở to mắt nhìn vào hư không, ánh mắt tĩnh mịch u ám, lúc này nhìn sâu không thấy đáy, mà chính hắn vẫn chưa phát giác.
Hành lang truyền đến vài tiếng đùa giỡn, Kỷ thiều hoàn hồn, hắn ngáp đi xuống giường, "Mấy giờ rồi?"
Thôi Ngọc đang phơi giày ngoài ban công quay đầu lại đáp, "Sắp mười hai giờ rồi."
Kỷ Thiều gãy gãy đầu, hắn sao lại ngủ một giấc tới giờ này? "Trần Hạo đâu? Sao không thấy?"
"Đi siêu thị rồi.
"Thôi Ngọc trải giấy ra phơi giày, ngón tay dọc theo mép giấy gấp lại cho ngay ngắn, rõ ràng là chuyện buồn tẻ vô vị, cậu lại không có nửa phần nóng nảy. Kỷ Thiều đứng bên cạnh cậu hỏi không mục đích,"Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì không?"
Thôi Ngọc không ngẩng đầu, "Chuyện gì?"
Mở vòi nước, giọng nói của Kỷ Thiều xen lẫn tiếng nước chảy, "Trên cột cờ có treo cái gì không?"
Thôi Ngọc đáp, "Không có.
"Kỷ Thiều lập tức ngồi xổm bên cạnh Thôi Ngọc, sau nửa ngày, hắn lười biếng cười cười, tâm tình rất tốt, đột nhiên vươn tay sờ phần gáy lộ ra bên ngoài của Thôi Ngọc. Bàn tay lành lạnh chạm vào làn da ấm áp, xúc cảm trơn mịn khiến cho Kỷ Thiều khẽ giật mình, không kìm được nhéo nhéo. Thôi Ngọc không có phản ứng. Kỷ Thiều khóe miệng co rút,"Không lạnh?"
Thôi Ngọc khẽ cười, "Còn được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!