Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: tiểu BạchKỷ Thiều là bị tiếng chuông báo thức đánh thức, tiếng ong ong vang dội xen lẫn tiếng ca cao vút.
"Chiến đấu chiến đấu tới cùng!"
Trần Hạo ở giường dưới dắt cuống họng tru lên, "Làm vương thì phải cuồng dã…
"Mỗi buổi sáng cuồng dã một lần, đặc biệt tẩy não. Kỷ Thiều gãi đầu, híp nửa mắt nhìn ánh mặt trời, gào lên,"Thôi Ngọc, lấy dùm tôi cái quần jean ở ngoài ban công với.
"Thôi Ngọc đang ở bên chậu nước lấy khăn lông lau mặt, quay người cầm quần của Kỷ Thiều, tự nhiên mà đưa qua cho hắn. Giường dưới truyền đến tiếng sột soạt,"Kỷ Thiều, hồi tối cậu nói mớ đấy cậu còn ấn tượng không?"
Kỷ Thiều ngạc nhiên, "Nói cái gì?"
"Không nhớ." Trần Hạo bên dưới vừa móc rỉ mắt, vừa tiếc nuối nói, "Lúc ấy tôi còn nghĩ hôm sau phải nói cho cậu biết, nhưng vừa ngủ một giấc, đã quên rồi."
Kỷ Thiều chụp lấy cái quần jean Thôi Ngọc ném lên, thuận miệng hỏi, "Cậu cũng nghe thấy?"
Thôi Ngọc đứng trước giường, "Tôi ngủ sâu."
Cậu thấy Kỷ Thiều còn đang ngồi bất động, nhếch khóe miệng nói, "Kỷ Thiều, nhanh rời giường đi, bị muộn rồi.
"Kỷ Thiều vẫn không nhúc nhích, Thôi Ngọc vươn bàn tay lạnh buốt vào trong chăn cào hắn. Sau đó chỉ thấy Kỷ Thiều khẽ run rẩy, nhanh chóng chế trụ cái tay đang cào ở trên eo hắn,"Còn dám cào tôi nữa hay không?"
Thôi Ngọc hé miệng cười, "Không dám."
Kỷ Thiều nhìn đôi mắt vừa sâu vừa đen của Thôi Nhọc, đuôi mắt còn vương ý cười, hắn định nói gì đó, đã nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi của Trần Hạo.
"Cmn, đã 7 giờ 45 rồi!"
Sau đó là tiếng "ầm ầm" "bịch bịch
". Kỷ Thiều vội vàng đi đánh răng rửa mặt, Trần Hạo ở bên kia nhanh chóng mặc áo len vào, chỉ có Thôi Ngọc là nhàn nhã nhất. Lúc ba người đến phòng học đã thấy Phương Hiển ngồi ở đằng sau giá vẽ rồi, hắn mỗi sáng sớm đều chạy bộ, là người có năng lực vận động mạnh nhất trong phòng của bọn họ. Hắn cúi đầu gọt bút chì, nhỏ giọng nói,"Người nhà của Trương Đại Hổ đến trường học náo loạn."
Da đầu Kỷ Thiều chợt lạnh, sữa đậu nành trong miệng bỗng chốc không còn mùi vị gì, động tác đang trải giấy vẽ của Thôi Ngọc cũng dừng lại, chỉ có Trần Hạo ở bên kia ngáp mấy cái liền, hai mắt ngấn lệ, vẻ mặt ngây thơ tò mò hỏi, "Trương Đại Hổ là ai?"
Liếc nhìn hắn một cái, Kỷ Thiều nhàn nhạt nói, "Chính là bảo vệ cổng bị treo trên cột cờ."
Cơn buồn ngủ của Trần Hạo liền biến mất.
"Náo loạn cái gì?"
"Trường học không cho vào, bọn họ ở trước cổng lớn cầm băng gôn biểu tình.
"Phương Hiển vuốt cằm, người là tự sát, chuyện yêu cầu bồi thường chỉ sợ rằng… Kỷ Thiều cân nhắc trong đầu, người cũng chết rồi, vì để tránh cho việc sinh viên bị ảnh hưởng, trường học nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp ra tay che đậy sự tình."Không phải ông ta tự sát sao?"
Trần Hạo kích động văng li ti tứ tung, "Còn muốn đòi bồi thường? Lão hiệu trưởng kia đoán chừng khóc không ta nước mắt."
"Cậu vừa nãy mới ăn cái gì?"
Phương Hiển ghét bỏ né xa ra, thậm chí còn dùng tay che mũi, "Có mùi tỏi.
"Phương Hiển bị bệnh sạch sẽ, là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, Trần Hạo hoàn toàn bất đồng với hắn, thô lỗ tùy tiện. Không có gì bất ngờ, hai người bọn họ lại đấu khẩu."Kỷ Thiều, chào buổi sáng.
"Người tới là nữ sinh tên gọi Từ Thiến, là người phương nam điển hình, dáng người nhỏ gầy, buộc tóc đuôi ngựa, làn da rất trắng, lớn lên không tính là quá đẹp, nhưng cũng rất thanh tú, tính cách tốt, hoạt bát sáng sủa, người để ý cũng không ít. Cô này là bạn gái của Kỷ Thiều, hai người mới xác định quan hệ một tuần trước."Cậu ăn sáng chưa?
"Từ Thiến cầm giá vẽ chuyển đến bên phải Kỷ Thiều, tiếng cười ái muội của mọi người vang lên làm cô có chút thẹn thùng, làn da trắng nõn vì xấu hổ mà ửng hồng, rất đáng yêu. Trần Hạo cùng Phương Hiển chủ động nhường lại vị trí cho cô. Kỷ Thiều nhìn Từ Thiến cười cười,"Ăn rồi."
Từ Thiến lấy ra hai bịch bánh quy, liếc nhìn bên trái Kỷ Thiều, "Thôi Ngọc, cậu có muốn ăn bánh quy không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!