Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Bầu trời tối om, như một miếng vải đen cũ kỹ, không có ngôi sao nào.
Trên quảng trường có rất nhiều người, bọn họ mặc quần áo và đeo trang sức khác nhau, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc đi hoặc chạy, trong đó cũng không thiếu động vật, thanh âm ồn ào vang lên liên tiếp, lại không cảm thấy có một tia nhân khí nào.
Mấy đứa bé ở đằng kia chạy quanh cột cờ, trong miệng còn không ngừng reo hò, "Treo cao treo cao."
Một bà lão lưng còng hỏi, "Treo trên kia là ai vậy?"
Cô gái tóc dài bên cạnh đáp, "Là một cảnh sác, tôi đã thấy mấy lần."
Một phụ nữ trong ngực ôm một đứa bé cười khanh khách, "Tôi cũng đã gặp anh trai kia!"
"Vậy à?" Bà lão ồ lên một tiếng, "Sao lão chưa từng nghe thấy?
"Người phụ nữ ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt hư thối nhìn thấy cả xương. Người phụ nữ kia như không cảm thấy có gì không khỏe,"Hắn khác với chúng ta, không biết những chuyện kia."
"Vậy sao treo ở trên đó?
"Một người đàn ông trung niên đi tới, thân thể cường tráng, nhưng khi nhìn xuống sẽ phát hiện trên bụng của ông ta có một vết rạch, nhất định đã bị cắt qua, còn có thể thấy ruột lòi ra ngoài. Ông ta nhìn lên trên,"Không giống với chúng ta."
"Hai người gần đây vì sao có thể chạy khỏi nơi này? Còn chúng ta lại không thể?"
"Có đại nhân ở đây." Bà lão nói, "Ai cũng không chạy thoát được đâu."
Người đàn ông đầu tiên thì có thể biết rõ, vì đã nhận được thông báo đào ngũ, người thứ hai vì nhớ nhung nhân gian, không muốn chết, bọn họ treo người giấy để nhắc nhở cô ta, kết quả vẫn không chịu đi, cuối cùng là bọn họ phải hỗ trợ kéo lên.
"Lúc còn ở nhân gian tôi có một tòa nhà mười tầng."
Người đàn ông trung niên sờ sờ cột cờ, hắn là tự sát trên tầng cao nhất.
"Vậy thì vừa khéo.
"Bà lão cười một tiếng, bà là bị nhi tử của mình ép phải thắt cổ. Người phụ nữ không có xen vào, chỉ là ôm chặt đứa con của mình. Người đàn ông trung niên nhìn hai bên một chút, thò tay chọc lên mặt đứa bé,"Các người có biết năm đó xảy ra chuyện gì không?"
Người phụ nữ cùng bà lão đồng thời lắc đầu.
Năm đó nhóm đào ngũ của bọn họ chạy đi lại không thể trở về, lúc cổng trời sụp đổ, tất cả mọi người chạy trốn ra bên ngoài, bọn họ chạy chậm, đều bị vây khốn ở chỗ kiếp trước mà mình chết, những người kia chạy nhanh, tốt hơn so với bọn họ, có thể sinh hoạt tại nhân gian, tám năm mười năm hoặc là vài chục năm, thời gian vừa đến, lại sẽ chết một kiểu giống nhau như vậy.
Ngay tại vừa rồi, bọn họ nghe được âm thanh cửa mở, âm thanh kia giống như là tiếng chuông cảnh báo, nhắc nhở bọn họ phải về rồi.
Mặc kệ không tình nguyện như thế nào, món nợ kiếp trước còn phải tiếp tục trả.
Người đàn ông trung niên đề thấp giọng, "Tôi nghe nói, có một hồn phách không cam lòng, thừa dịp đại nhân không chú ý, chui vào vòng luân hồi, còn là đi lén…"
Bà lão lên tiếng ngăn lại, "Đừng nói nữa."
Bọn họ đều thoáng cái trầm mặc.
"Tôi ở tầng mười lăm đấy." Người đàn ông trung niên tò mò hỏi, "Các người ở đâu?"
Người phụ nữ vỗ vỗ đứa bé trong ngực, "Tôi ở tầng thứ nhất."
Bà lão ho khan hai tiếng, "Tầng thứ tư."
Người đàn ông trung niên nhếch miệng, "Đều tốt hơn so với tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!