Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
"Kỷ Thiều, Thôi Ngọc, các cậu có chuyện gì sao?
"Liễu Thần dời mắt khỏi điện thoại, nhìn về phía Thôi Ngọc và Kỷ Thiều. Đang đứng ở cửa, nhưng Kỷ Thiều không có bước vào, ánh mắt quan sát Liễu Thần, mang theo tìm tòi nghiên cứu,"Buổi sáng cậu bị ngất."
"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra."
Vẻ mặt Liễu Thần áy náy, "Cũng may Phương Phương không sao, nếu không tôi cũng không biết làm sao bây giờ.
"Bỗng nhiên hắn nhìn Thôi Ngọc, thoáng nở nụ cười. Nụ cười kia không rõ ràng, rất nhanh đã biến mất, nhưng bị Kỷ Thiều bắt gặp, hắn quay đầu nhìn Thôi Ngọc, Thôi Ngọc cũng nhìn hắn,"Sao?"
Kỷ Thiều lắc đầu.
"Các cậu có về nhà không?" Liễu Thần bỏ di động vào trong túi, "Mua vé xe chưa?"
Hắn lại cười cười, "Chỗ bán vé ở Nam Đại người xếp hàng rất nhiều, tốt nhất nên đi sớm một chút, chậm trễ sẽ không mua được."
Vé xe? Sắc mặt Kỷ Thiều thay đổi, hắn quay đầu đi, Thôi Ngọc cũng đi theo.
"Thôi Ngọc." Liễu Thần gọi, "Kỷ Thiều vẫn ổn chứ? Tôi thấy bộ dáng vừa rồi của cậu ấy hình như có việc rất gấp, có phải do…"
"Không biết."
Thôi Ngọc dừng lại, chặn ngang lời của hắn.
"Còn có chuyện cậu không biết hay sao?" Liễu Thần vẫn còn giữ nụ cười trên mặt, "Kỷ Thiều ở đâu, cậu ở đấy, cậu không phải vẫn luôn đi theo cậu ấy sao?
"Hắn cầm ly nước lên uống, ngón út nhếch lên. Thôi Ngọc nhàn nhạt nhìn thoáng qua, xoay người, cậu đi đến bên cạnh Kỷ Thiều,"Sao vậy?"
"Không tìm thấy vé xe.
"Kỷ Thiều lục lọi ngăn cặp, dốc ngược lên đổ hết toàn bộ đồ đạc ra bàn, hơi thở của hắn có chút nặng nề. Thôi Ngọc nhíu mày:"Cậu nghĩ kĩ lại xem, có phải để chỗ khác rồi không?"
Kỷ Thiều lắc đầu, không có khả năng, hắn nhớ rõ mình đã bỏ vé xe vào trong ngăn cặp.
"Ai lấy?" Thôi Ngọc đóng cửa lại, "Liễu Thần sao?
"Kỷ Thiều cau mày, không phải Liễu Thần, nếu là hắn lấy vé xe, vừa rồi cũng sẽ không trắng trợn nhắc tới như vậy. Sẽ là ai? Hắn nhìn Thôi Ngọc. Người biết hắn lấy vé xe từ chỗ Trương Đại Hổ cũng chỉ có Thôi Ngọc. Khóe miệng Thôi Ngọc hạ xuống,"Cậu nghi ngờ tôi.
"Kỷ Thiều im lặng, hắn trầm mặc càng làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng. Thôi Ngọc cũng không nói lời nào, ấn đường nhíu lại, ánh mắt bình tĩnh từng chút tan rã, khổ sở, thất vọng, cô đơn. Kỷ Thiều thấy không đành lòng, chờ hắn kịp phản ứng, hắn đã ôm Thôi Ngọc rồi."…
"Căng thẳng vừa rồi đều bị xấu hổ thay thế. Kỷ Thiều lập tức lấy tay ra, thân thiết vỗ vỗ lưng hắn,"Đừng nghĩ nhiều, tôi không có nghi ngờ cậu.
"Giờ khắc này trong lòng Kỷ Thiều vẫn đang sụp đổ, sao lại ôm Thôi Ngọc chứ? Còn ôm hai tay nữa. Bị ấm đầu sao? Hay là hắn giống như Liễu Thần, trúng tà rồi? Chỉ thấy Thôi Ngọc cúi đầu, hai tai có chút hồng, Kỷ Thiều vội vàng đóng cặp lại,"Sáng mai chúng ta đi Nam Đại mua vé."
Thôi Ngọc hạ mắt, "Được.
"Sau đó Kỷ Thiều không nhắc tới chuyện vé xe nữa, hắn lặng lẽ lấy quần áo từ trong tủ ra hết, không tìm được gì, lại bắt đầu xếp từng cái trở về, toàn bộ quá trình Thôi Ngọc đều ở bên cạnh nhìn xem. Kỷ Thiều vốn đang xếp đồ rất tốt, sau một lát liền trực tiếp nhét lung tung vào trong tủ, kiên nhẫn đến cực hạn rồi. Thôi Ngọc ngồi ở trên ghế khóe miệng co rút,"Có muốn tôi giúp cậu một tay hay không?
"Kỷ Thiều cầu còn không được. Hắn lột trái quýt, nghĩ thầm Thôi Ngọc vẫn là tức giận, trách hắn không tín nhiệm, đổi lại bình thường sớm đã tới giúp hắn rồi, lần này ngồi một bên nhìn thật lâu."Liễu Thần khoác áo màu hồng làm cho tôi nghĩ đến giáo sư."
Thôi Ngọc đang gấp quần, động tác trên tay không ngừng, thuần thục chăm chú, "Có phải thật sự trùng hợp?"
Kỷ Thiều ném vỏ quýt vào trong sọt rác, không phải không có khả năng, con trai cũng có người thích mặc đồ màu hồng, nhưng mà Liễu Thần mặc lại làm cho hắn có cảm giác rất quái dị.
Còn có chuyện buổi sáng, Liễu Thần la hét như bị bệnh tâm thần, giống như toàn bộ mọi người đều làm chuyện có lỗi với hắn, chính hắn vậy mà cũng không biết mình bị làm sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!