Chương 9: (Vô Đề)

Quản gia xuống lầu, ghé qua phòng bếp, dặn đầu bếp chuẩn bị bữa tối cho hôm nay. Dặn xong, ông còn bổ sung thêm một câu:

"Làm xong thì đưa cho tôi, tôi mang lên phòng."

Đầu bếp và mấy người giúp việc đang hóng hớt tám chuyện lập tức hạ giọng, tò mò hỏi:

"Sao thế, thiếu gia định ăn tối trong phòng à?"

Yến Khâu là một quân nhân, mà thật ra kể cả trước khi chính thức nhập ngũ, anh cũng đã là người sống cực kỳ nề nếp. Quần áo lúc nào cũng chỉnh tề, tác phong nghiêm trang, hành động chuẩn mực. Ăn uống ngoài bàn ăn ư? Chuyện đó mà nói với anh hồi trước chắc còn chưa kịp nói xong, anh đã nhíu mày mất rồi.

Quản gia khẽ cười:

"Đợi mà xem, tôi đoán tình trạng này về sau sẽ còn thường xuyên hơn, chỉ cần có cậu ấy ở đây."

Ông vừa nói vừa chỉ lên lầu.

Mọi người lập tức hiểu ra.

Thật ra, trước đây họ cũng từng nghe qua cái tên "Lộ Kiều" — là nghe từ cậu cả nhà họ Kỷ, Kỷ Trúc Vân, khi anh ta còn học chung với thiếu gia.

Khi ấy, Yến Khâu mới mười bảy tuổi, đang học năm thứ năm trong chương trình mười năm, còn "c** nh*" kia chỉ mới mười bốn — một thiên tài đến từ ngôi trường công lập danh tiếng nhất.

Cậu cả Kỷ kể lại chuyện đó với vẻ mặt vô cùng sinh động:

"Ha ha, cái thằng nhóc đó bị Yến Khâu đánh cho sững người, sau đó cứ đứng đực ra nhìn, nhìn tụi này rời đi mà mắt đỏ hoe — tôi còn tưởng nó sắp khóc cơ đấy! Nói thật, cậu cũng tàn nhẫn quá, người ta mới mười bốn tuổi à nha!"

Thiếu gia nhà họ Yến thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, chẳng thèm đáp.

Phu nhân nghe vậy thì tò mò hỏi, cười nói:

"Con cũng quá đáng thật, người ta chỉ là một đứa trẻ thôi mà!"

Sau đó, c** nh* tên Lộ Kiều ấy chính thức gia nhập đội thi đấu của trường, thường xuyên đụng độ với đội của Yến Khâu trong các giải đấu. Có hai năm, hai đội còn từng tổ chức huấn luyện chung nữa.

Mỗi lần cậu cả Kỷ đến chơi đều trêu:

"Ê, cái thằng nhóc đó hôm nay lại bị cậu đánh tơi tả nè."

"Nhưng mà công nhận nó tiến bộ nhanh thật, đáng gờm đấy!"

"Yến Khâu, nghe nói nó coi cậu là đối thủ đó! Ha ha ha!"

"Buồn cười chết mất, nghe nói nó còn hay mơ thấy cậu, chắc là mê cậu mất rồi!"

Thiếu gia của họ từ mười bảy, mười tám, mười chín… rồi đến hai mươi hai tuổi.

Còn c** nh* kia cũng từ mười bốn, mười lăm, mười sáu… đến mười chín tuổi.

Đúng năm đó, Yến Khâu nhập ngũ.

Tối hôm diễn ra trận thi đấu cuối cùng giữa các trường, cậu cả Kỷ đến nhà họ Yến ăn tối cùng. Trong bữa ăn, anh ta vừa chống cằm vừa liếc Yến Khâu, giọng đầy ẩn ý:

"Đêm qua, cậu với Lộ Kiều ở cùng nhau suốt à?"

Thiếu gia nghe xong dừng lại một chút, đặt dao nĩa xuống, thản nhiên nói:

"Cậu ấy ngủ rồi."

Nhưng trong giọng nói ấy… lại có một sự dịu dàng chưa từng thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!