Căn phòng ngủ yên lặng trong hai giây.
Lộ Kiều vừa dứt lời liền nhớ ra — quần áo vẫn còn trong phòng tắm, mà tủ đồ thì cách giường cả một đoạn. Hai người họ vẫn đang bị khóa chung, cậu không thể nhúc nhích, Yến Khâu cũng chẳng đi đâu được. Cuối cùng, cậu đành ngượng ngùng chống tay định ngồi dậy — vấn đề là đôi cánh sau lưng cậu!
Thực ra trọng lượng của cánh vốn thuộc về cơ thể cậu, khoảng mười ký thôi, không quá nặng. Nhưng phiền ở chỗ: mỗi bên dài cả mét, thõng xuống hai bên chẳng khác gì hai cái rèm cửa khổng lồ, vừa cồng kềnh vừa vướng víu.
Lộ Kiều cảm thấy mình đúng là một con chim phế phẩm, chỉ thiếu nước kêu "cục… cục" nữa thôi.
Cậu mới vừa ngồi dậy được chút thì Yến Khâu đã nhẹ nhàng đè cậu xuống lại.
Lộ Kiều ngoái đầu, khó hiểu nhìn anh.
Giọng anh vẫn điềm tĩnh như mọi khi:
"Tôi gọi quản gia qua đây, dù sao thì vết thương trên cánh cậu cũng phải xử lý."
Nói rồi, Yến Khâu chống tay ngồi dậy, cẩn thận né tránh không đè lên đôi cánh kia, rồi kéo chăn phủ lên hai người cho kín, lấy tay gõ nhẹ lên tường.
Màn hình hệ thống gia đình lập tức bật sáng. Yến Khâu nói vài câu ngắn gọn, trong khi Lộ Kiều nằm đó chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh suốt. Khi màn hình tắt, cậu mới khẽ nói:
"Vừa nãy… cảm ơn anh nha."
Nói xong, hai má cậu ửng đỏ.
Ai ngờ người như Yến Khâu — lạnh như tủ đông — lại dịu dàng đến thế khi an ủi người khác. Nghĩ lại mấy hành động vừa rồi của anh, tim Lộ Kiều tự dưng lại nóng ran.
Ánh mắt Yến Khâu vẫn mềm mại, anh đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc ướt dính trên trán cậu:
"Chút nữa tôi sấy khô tóc cho."
Lộ Kiều liếc anh, rồi khẽ đáp, giọng nhỏ như muỗi kêu:
"Ừm… được."
"Giờ cảm thấy sao rồi? Còn đau không?" anh hỏi.
Cậu lắc đầu:
"Hết đau nhiều rồi."
Từ khi những vết thương ngừng rách ra, đôi cánh cũng chẳng nhúc nhích gì nữa, trông chẳng khác nào hai món đồ trang trí lủng lẳng trên lưng. Nếu không chạm vào mà chỉ nhìn thôi, ai cũng tưởng là hàng giả.
Ánh mắt Yến Khâu lướt qua từng sợi lông cánh, khẽ nhíu mày:
"Cậu không cảm thấy gì à?"
"Không có…," giọng Lộ Kiều nhỏ dần, "mỗi lần mọc ra thì đau, đau xong là hết, sờ vào cũng chẳng có cảm giác gì hết."
Bệnh rối loạn gen của cậu đúng là có thể theo dõi qua kiểm tra y tế, nhưng ai mà rảnh chạy bệnh viện mỗi ngày. Cách dễ nhất là xem triệu chứng có đỡ hay không. Mà cánh của cậu từ đầu tới giờ vẫn cứ ủ rũ thế này — chẳng khác gì vật chết. Đã nửa năm rồi cậu chưa đi tái khám, nghĩ đến lại thấy nản.
Nghe vậy, Yến Khâu đưa tay chạm thử vào cánh. Kết quả — đầu cánh khẽ run lên.
Yến Khâu: "…"
Anh nhíu mày, nhìn cậu:
"Thật sự là không có cảm giác?"
"Không có mà," Lộ Kiều đáp rất tự nhiên, "bất kể người khác hay chính tôi sờ cũng không nhúc nhích được đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!