Chớp mắt một cái, trong đáy mắt Yến Khâu ánh lên một tia sáng rực đến mức như khiến cả đôi mắt anh bừng sáng.
Anh lấy lại bình tĩnh, động tác thành thạo đến đáng ngờ — cởi áo khoác của mình ra, choàng lên người Lộ Kiều.
Lộ Kiều run cầm cập. Khác hẳn lần trước khi bị "triệu hồi" đến phòng họp, lần này bọn họ đang ở ngoài trời, gió thổi vù vù lên cái thân thể trơn bóng của cậu, lạnh muốn chết luôn.
Thực ra, khu vực này của hành tinh tuy giờ theo lịch liên minh là bảy giờ tối — trông có vẻ là "buổi tối đầu hè" — nhưng mùa ở đây lại đang là đầu xuân, lạnh còn hơn tủ đá.
Phó quan cùng mấy sĩ quan của Quân đoàn Một đứng cách đó không xa, vốn định tiễn tư lệnh rời đi một cách nghiêm túc… ai ngờ lại được xem kịch sống! Cả đám lập tức hăng máu như vừa được tiêm adrenaline.
"Sếp, anh ơi, đây là cái người mà sếp nói tới phải không—?" Một tên kéo phó quan, giọng run run vì kích động.
"Ô hô, nhìn gần còn đẹp hơn ảnh chụp nữa cơ!" Một tên khác vươn cổ như hạc, rướn người hóng.
"Hay là… bọn mình có nên lại chào "phu nhân" một tiếng không?" Một tên háo hức, vừa nói vừa xoa tay phấn khích.
Phó quan nhìn về phía xa, thấy Lộ Kiều đang vùi mặt vào ngực Yến Khâu, dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức đến phát run, y lập tức ho nhẹ, rồi… bốp bốp bốp! tặng cho cả đám mỗi người một cú cốc đầu.
"Trật tự!" Phó quan hạ giọng đe. "Giả vờ như chưa thấy gì hết cho tôi! "Phu nhân" mà nổi giận, các cậu cũng đừng mong toàn mạng!"
"Rõ!"
Mấy tên sĩ quan đồng thanh đáp, rồi làm bộ ngửa mặt ngắm sao, huýt sáo gió như thể bầu trời đêm bỗng đẹp lạ thường.
Lộ Kiều: … Cậu nghe thấy hết đấy nhé, từng chữ một!
Thấy vậy, Yến Khâu khẽ cong môi cười, cúi người, rồi dứt khoát bế ngang cậu lên.
Lộ Kiều kêu khẽ, chưa kịp phản ứng thì đã bị nhét gọn vào ghế sau phi thuyền, còn người đàn ông kia cũng chui vào theo, đóng "rầm" cửa khoang lại.
Ngoài cửa, đám sĩ quan vẫn chưa chịu yên, còn la toáng lên:
"Chúc thủ lĩnh và phu nhân thượng lộ bình an nhaaa!"
Lộ Kiều nghiến răng ken két. "Quân đoàn của anh… có phải hơi thiếu kỷ luật rồi không hả!"
"Ừ, để lát tôi xem lại kỷ luật." Giọng Yến Khâu nhàn nhã như đang bàn chuyện ăn tối. Anh nhận lấy chiếc khăn từ phi công đưa qua, bắt đầu giúp cậu lau bọt xà phòng dính trên người.
Lộ Kiều vội giật lấy khăn. "Để tôi tự làm!" — vì phía dưới… thật sự không tiện cho người khác đụng tới chút nào. Lau vội mấy cái, cậu vội cài chặt lại áo khoác của anh, rồi nghiêm túc dặn: "Nhớ đó, anh nói phải làm thật đấy!"
"Ừ, chắc chắn." Yến Khâu đáp, giọng còn pha cả ý cười mập mờ.
Lộ Kiều liếc anh, biết kiểu gì cũng không nói lại được, bèn chuyển chủ đề. "Sao lại bị khóa nữa rồi? Không phải virus kia biến mất rồi à? Cục quản lý khu sao C1 nói gì chưa?"
"Họ vẫn chưa có manh mối, chắc phải đợi đến mai giải mã xong virus mới biết rõ," Yến Khâu đáp. "Nhưng theo tình hình hiện giờ thì… có vẻ là ban ngày mở khóa, ban đêm lại bị khóa."
Tức là — cứ từ bảy giờ tối đến sáu giờ sáng hôm sau là dính chặt như keo con voi.
"Ồ…" Lộ Kiều lầm bầm, không nói thêm gì.
Phi thuyền khẽ rung rồi cất cánh.
Cậu kéo lại tấm chăn, đắp lên phần đùi, rồi nhìn ngẩn ra cửa sổ, ánh mắt dần dần trống rỗng, trông có vẻ chẳng có tinh thần gì.
Yến Khâu nhướng mày. "Sao thế?"
"Hử?" Lộ Kiều như chưa nghe thấy.
"Tâm trạng không vui à?" Anh khẽ vuốt ngón tay qua, lau đi giọt nước còn vương trên tóc cậu, giọng dịu lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!