Chương 6: (Vô Đề)

Lộ Kiều trở về phòng, thay bộ đồ ngủ ra. Cậu nghĩ lát nữa giặt sạch rồi tìm cơ hội trả lại cho Yến Khâu — chỉ là, sau này muốn gặp lại anh ấy chắc khó lắm nhỉ. Trừ khi cậu có thể vào được quân bộ? Nhưng dù có vào đi nữa thì…

Lộ Kiều nhìn chằm chằm bộ đồ ngủ đang đặt trên giường, ngẩn người một lúc.

Sau vài giây im lặng, cậu hít sâu một hơi, lắc đầu xua đi những suy nghĩ linh tinh, gấp bộ đồ lại gọn gàng rồi chạy ra khỏi phòng.

Trời vẫn còn sớm. Trên mạng, tin tức về việc "giải khóa đột ngột" đã khiến cả tinh vực sôi sục, nhưng trong phòng huấn luyện lại chỉ có một mình Lộ Kiều, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng gió ngoài cửa sổ. Ánh nắng ban mai xuyên qua ô kính, chiếu lên sàn. Cậu quét dọn một lượt, rồi uống liền hai ống dung dịch dinh dưỡng và ổn định gen. Khi xong xuôi, đồng hồ đã chỉ 7 giờ 30 — các học viên khác cũng bắt đầu lục tục kéo đến.

Trung tâm huấn luyện này nằm trên tinh cầu cấp ba, cũng chính là khu dân nghèo. Người sáng lập là viện trưởng — ông mở nơi này vì tình cảm với quê hương, nên học phí rất rẻ. Thêm vào đó, viện trưởng vốn có chút "lai lịch" — từng phục vụ trong Quân Đoàn Số Một của Đế Quốc, cũng chính là quân đoàn mạnh nhất hiện nay do Yến Khâu thống lĩnh — nên mỗi lần chiêu sinh, trung tâm lại đông nghẹt người.

Sau khi tốt nghiệp, Lộ Kiều vào làm ở đây. Cậu không còn là học viên, vì những gì cần học đều đã học xong ở trường rồi. Hiện tại, cậu làm trợ giảng kiêm tạp vụ, được viện trưởng cho ở trọ, trả lương hẳn hoi. Còn nhiệm vụ quan trọng nhất của Lộ Kiều bây giờ là vượt qua chứng rối loạn gen.

Lúc này, viện trưởng — một ông chú trung niên dáng đi lắc lư, vẻ mặt tràn đầy trêu chọc — dắt theo mấy đứa nhóc chạy đến trước mặt Lộ Kiều, giọng vừa dầu mỡ vừa hưng phấn:

"Ơ này, nghe nói Tiểu Kiều nhà ta bị khóa với ai đó rồi à? Ai thế hả? Làm ở đâu? Biết nhau bao lâu rồi?"

Lộ Kiều lùi nửa bước, khóe miệng giật giật — phó viện trưởng truyền tin nhanh thật đấy.

Trong trung tâm có vài đứa bé chỉ mới học tiểu học, kỳ nghỉ liền bị bố mẹ gửi đến đây. Đối với chúng, viện trưởng chẳng khác nào "vua sơn cốc", ngày nào cũng dính chặt lấy ông. Giờ tụi nhỏ cũng ùa lại quanh Lộ Kiều, ngửa mặt hỏi liên tục, giọng ríu rít như một bầy chim non:

"Kiều Kiều Kiều Kiều, chú phó viện trưởng nói anh bị khóa rồi!"

"Kiều Kiều Kiều Kiều, anh đang yêu hả?"

"Kiều Kiều Kiều Kiều, là một chị xinh đẹp à?"

Viện trưởng chen vào: "Nghe nói là trai đẹp đó nha!"

Lũ nhóc ranh há hốc mồm, rồi lại háo hức hỏi: "Thật hả Kiều Kiều Kiều Kiều, là trai đẹp thiệt hả?!"

Lộ Kiều vốn định lấp l**m cho qua, ai ngờ nghe tụi nhỏ đổi hướng hỏi một câu như vậy, cậu lập tức nghẹn lời, đành bất lực nói:"Được rồi, là trai đẹp. Nhưng tụi em đừng suy diễn linh tinh, bọn anh chỉ là bạn bè, nghe chưa, bạn bè thôi!"

"Áaaaa! Kiều Kiều Kiều Kiều! Anh chắc không phải là… bị cong mà chưa nhận ra chứ?!"

Viện trưởng ôm bụng cười ngặt nghẽo:"Ha ha ha ha ha ha ha!!!"

Lộ Kiều: "…"

Một số học viên khác đi ngang, thấy cảnh náo nhiệt cũng tò mò lại gần xem, có người cười rồi bỏ đi, có người đứng lại xem ná nhiệt. Trong số đó có vài đứa chỉ học tạm kỳ nghỉ, nhưng cũng có những người theo học toàn thời gian.

Những học viên toàn phần ấy phần lớn xuất thân rất nghèo — gia đình muốn con có tương lai, nhưng không đủ tiền vào trường chính quy, nên đành gửi gắm hết cho viện trưởng.

Cuộc "bao vây Kiều Kiều" vẫn chưa dừng lại, thì một đôi chị em từ chiếc phi thuyền sang trọng bước xuống. Nghe loáng thoáng nội dung câu chuyện, cậu em tóc nâu khẽ nhướng mày, nói với giọng hứng thú:

"Ê, Lộ Kiều, không lẽ anh bị khóa cùng Tống Duyệt à?"

Đám nhóc đồng loạt ngơ ra.

Tống Duyệt — bạn của Lộ Kiều trong quân bộ, từng đến trung tâm này nên ai cũng biết.

Cô chị tóc vàng cười mỉa mai: "Cũng hay mà, Tống Duyệt đang trong quân bộ, nếu người bị dịch chuyển là anh, vậy chắc cuối cùng cũng được thấy quân đội như thế nào rồi ha? Phải ăn mừng lớn mới đúng, nhờ cậu ta anh mới có cơ hội đó còn gì."

Nụ cười trên mặt Lộ Kiều nhạt hẳn.

Nụ cười của viện trưởng cũng tắt ngấm.

Đám nhóc lập tức cảm thấy bầu không khí không còn vui nữa, rụt người trốn sau lưng Lộ Kiều và viện trưởng, len lén nhìn cặp chị em kia.

Đó là Chris và Ellie, hai người duy nhất ở trung tâm này có xuất thân đặc biệt — con nhà quý tộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!