Chương 56: Phiên ngoại

Chiếc nhẫn cả hai đều đã trao cho nhau rồi, nhưng đêm đó, khi họ ngồi bên mép giường âu yếm, Lộ Kiều nắm lấy tay Yến Khâu — tay có đeo nhẫn — nhìn mãi, càng nhìn càng thấy bực bội.

Yến Khâu liếc qua, trêu chọc: "Nhìn gì thế?"

Lộ Kiều bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sau này em nhất định phải mua lại cho anh một cái khác."

Chiếc nhẫn cậu chuẩn bị cho Yến Khâu, kích thước viên kim cương khác biệt đến… mấy lần!

Trông thật là nghèo nàn quá đi!

Yến Khâu không nói gì, chỉ dịu giọng bảo: "Chiếc này chỉ tính là nhẫn đính hôn thôi, đến lúc cưới vẫn phải mua cặp mới. Lúc đó, chúng ta cùng chọn."

Lộ Kiều lập tức giơ tay: "Vậy để em trả tiền nhé!"

Yến Khâu mỉm cười: "Được."

Ngày hôm sau, hai người rời khỏi Tam Quang Tinh.

Trước khi đi, Lộ Kiều nhìn khu sân nhỏ mà lưu luyến không rời.

Yến Khâu nói với cậu: "Anh sẽ bảo người đến dọn dẹp, tưới cây thường xuyên."

Lộ Kiều quay đầu nhìn anh.

Người đàn ông dịu giọng nói tiếp: "Đợi em lần sau quay lại, nó vẫn sẽ y như bây giờ."

Lộ Kiều mím môi, trong lòng chua chua, căng căng, rồi khẽ cười gật đầu: "Vâng!"

Nhưng xét theo tình hình kinh tế của Lộ Kiều thì rất "nguy cấp" — muốn mua nhẫn cưới cho hai người, lại còn muốn chọn viên kim cương to hơn, rõ ràng là chuyện không thể làm ngay được.

Nhận ra điều đó, cậu bắt đầu thấy căng thẳng.

Yến Khâu thì vẫn điềm nhiên, chẳng nói gì, nhưng Lộ Kiều thì tự mình áp lực — chẳng lẽ vì cậu mà phải trì hoãn đám cưới sao?

Thế là cậu bắt đầu tính toán tỉ mỉ: mỗi tháng mình có bao nhiêu tiền, trừ các chi tiêu cơ bản thì còn lại bao nhiêu, rồi phải góp bao nhiêu vào quỹ chung của hai vợ chồng...

Lộ Kiều cảm thấy mình sắp hói đầu đến nơi!

Nghèo thật khiến người ta muốn khóc!

Một hôm, cậu bất ngờ nhận được một phong bao lì xì.

Là Yến Khâu gửi.

Lộ Kiều vừa tập huấn xong, lau mồ hôi rồi nhắn cho anh: "? Gửi lì xì cho em làm gì?"

Yến Khâu trả lời: "Có người khen em, nói em biểu hiện rất tốt trong buổi huấn luyện hôm qua."

Lộ Kiều sáng rỡ lên: "Thật à, ai khen thế?"

Yến Khâu lại gửi thêm vài tin nhắn nữa, Lộ Kiều nghĩ nghĩ rồi cũng không từ chối, vui vẻ nhận lì xì, cảm giác chẳng khác nào hồi nhỏ được ba hoặc bà thưởng quà vì được điểm tốt vậy.

Ngày hôm sau, Yến Khâu lại gửi cho cậu một phong bao khác.

Lộ Kiều hỏi: "Gì nữa đây, hôm nay lại có ai khen em hả? Nói đi, là ai!"

Yến Khâu: "Là anh."

Lộ Kiều: "???"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!