Chương 55: HOÀN CHÍNH VĂN

Một tháng sau, Lộ Kiều và Yến Khâu nhân ngày nghỉ của quân bộ liền quay về quê của Lộ Kiều — tinh cầu Tam Quang.

Trước khi đi, mẹ Yến Khâu có vẻ muốn nói lại thôi, nhìn con trai rồi lại nhìn sang Lộ Kiều, ngập ngừng hỏi: "Hai đứa thật sự định đi ngày mai à?"

Lộ Kiều chớp mắt, ngơ ngác hỏi: "Sao vậy ạ?"

Yến Khâu liếc mẹ mình một cái, ra hiệu bằng ánh mắt.

Thấy vậy, mẹ Yến cũng không nói gì thêm — dù sao con trai bà đã thấy không có vấn đề gì.

Sau đó, hai người liền khởi hành.

Khi đến nơi, đã là giữa trưa.

Cục quản lý hành tinh Tam Quang đã được chỉnh đốn lại, toàn bộ nhân sự đều bị thay mới.

Cha Brian, sau sự việc lần trước không lâu, đã bị điều về hưu non.

Còn Brian nhỏ thì dĩ nhiên không còn cơ hội dựa hơi cha mà hoành hành nữa — nhưng vì trước đây hắn chẳng chịu học hành đàng hoàng, giờ ai cũng biết hai cha con họ đã đắc tội với Yến Khâu, nên hắn chẳng tìm nổi một công việc tử tế, giờ chỉ quanh quẩn ăn bám ở nhà.

Sáu người từng bị tổn thương cơ thể vì đột biến gen thì nay cũng đã hồi phục, nhưng chẳng ai còn dám mơ tưởng đến "bánh từ trên trời rơi xuống", đều đã ngoan ngoãn sống bình thường.

Còn Gavin thì vẫn đang trong tù.

Sau khi về đến nhà, Lộ Kiều và Yến Khâu dọn dẹp qua loa, rồi lập tức đi thăm tù.

Ban đầu Lộ Kiều còn lo Gavin sẽ không chịu gặp mình, may thay tinh thần của ông dường như khá hơn, nên cuối cùng họ vẫn gặp được nhau.

Chỉ trong hai, ba tháng ngắn ngủi, Gavin trông như già đi mấy tuổi, ánh mắt cũng mất hết thần thái.

Ông đồng ý gặp Lộ Kiều, nhưng lại chẳng có gì để nói, chỉ ngồi im lặng, mắt cụp xuống.

Lộ Kiều cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào.

Cậu nghĩ một lúc rồi nói: "Chú, con đã tận mắt chứng kiến trạng thái mạnh nhất của lực ý thức rồi."

Gavin ngẩng đầu nhìn cậu.

Từ một góc độ nào đó, Thành Dịch cũng mang trong mình cùng một loại khát vọng như Gavin — mà khi khát vọng đó sinh ra, nó đã là hủy diệt.

Lộ Kiều chậm rãi nói: "Cái thế giới mà chú muốn tạo ra bằng loại sức mạnh đó… vốn dĩ không tồn tại."

Khóe môi Gavin khẽ run, ông mệt mỏi đáp: "Làm sao cháu biết được?"

Lộ Kiều chỉ nhìn ông, không nói gì.

Vài giây sau, Gavin dường như cảm nhận được điều gì đó, cơ thể khẽ run, trong ánh mắt hiện lên một thoáng ngỡ ngàng — trong ngỡ ngàng lại xen lẫn mơ hồ, hoang mang.

Nhưng ít nhất, đôi mắt ông không còn đục lờ như trước nữa.

Dù vậy, Lộ Kiều cũng không thể nói thêm.

Cậu chỉ nói: "Chú, hãy nhìn xem thế giới trước mắt mình đi. Con sẽ đợi chú ra ngoài, được chứ?"

Gavin nhìn cậu đăm đăm, một lúc lâu sau, mắt ông đỏ hoe, giọng khàn khàn: "Ta đã chẳng còn nhà nữa rồi."

"Nếu chú sẵn lòng bước tiếp, nhất định sẽ có."

Cuộc đời không có đường cùng — điều quan trọng nhất là đôi mắt có thể tìm thấy con đường để đi tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!