Chương 52: (Vô Đề)

Lộ Kiều bắt đầu hoài nghi — liệu tất cả vừa rồi có phải chỉ là một cơn ác mộng? Ngay cả chính cậu cũng không dám tin rằng mọi chuyện kia đều là sự thật.

Nhưng rất nhanh, Yến Khâu đã nhận được một cuộc điện thoại.

Bên Cục Quản lý khu sao C1 đã mất liên lạc. Đế quốc tốn một khoảng thời gian để giành lại quyền truy cập vào hệ thống giám sát, rồi phát hiện tất cả mọi người trong trạm nghiên cứu đều đã gục ngã. E rằng lúc này các quốc gia khác trong Liên minh cũng đã biết chuyện.

— Thành Dịch tuy đã được giải quyết, nhưng hậu quả phía sau thì vô cùng rắc rối.

Lộ Kiều và Yến Khâu lập tức lên phi cơ, bay về Cục Quản lý khu sao C1.

Vừa ngồi xuống ghế, Lộ Kiều đã hạ tấm vách cách âm xuống.

Yến Khâu nhìn cậu.

Lộ Kiều hít sâu một hơi.

Thế giới đã xóa đi ký ức của tất cả mọi người về khoảng thời gian vừa qua, nhưng lại không cấm cậu kể lại cho ai khác.

Chuyện này còn nhiều rắc rối cần xử lý, mà người Lộ Kiều tin tưởng nhất chính là Yến Khâu — cậu không muốn giấu anh bất cứ điều gì.

Lộ Kiều nói:

"Em muốn kể với anh một chuyện, nghe có vẻ hoang đường, hơi phức tạp… nhưng tất cả đều là thật."

Từ đây đến Cục Quản lý khu sao C1 mất đúng một tiếng. Trong suốt quãng thời gian ấy, Lộ Kiều đã kể hết mọi chuyện cho Yến Khâu nghe — từng chút một. Ngoại trừ lúc đầu sững sờ, về sau Yến Khâu vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc.

Lộ Kiều nghĩ rằng, khả năng của ý thức thế giới hẳn cũng có giới hạn.

Lúc ban đầu, ý thức thế giới bị sức mạnh tinh thần của Thành Dịch áp chế hoàn toàn, nên chỉ có thể để hắn ta tùy ý làm càn. Mãi cho đến khi tâm trí Thành Dịch trở nên hỗn loạn, ý thức lực cũng bắt đầu dao động, thế giới mới có cơ hội kéo Lộ Kiều vào một chiều không gian khác.

Nó cũng chẳng còn bao nhiêu năng lượng, nên nhiều nhất chỉ đủ để bảo vệ ý thức của những người khác, còn trước Thành Dịch thì hoàn toàn bất lực.

Chỉ khi Lộ Kiều chia sẻ cho nó một phần sức mạnh, nó mới có thể g**t ch*t Thành Dịch — rồi cuối cùng, trong phạm vi quy tắc cho phép, đảo ngược thời gian về trước khi hắn bước vào hệ thống lõi của thế giới.

Trước con người nắm giữ sức mạnh tuyệt đối, ý thức thế giới thật yếu đuối. Lộ Kiều không dám chắc rằng sau khi Thành Dịch biến mất, liệu sẽ có "người thứ hai" hay "thứ ba" giống hắn xuất hiện hay không.

Lộ Kiều, cùng với ý thức thế giới và vô số con người không cam lòng để thế giới sụp đổ, đã cùng nhau ngăn chặn Thành Dịch, vá lại dải ngân hà và bánh răng của thế giới. Nhưng còn về sau thì sao? Liệu mỗi lần như vậy, họ đều có thể thành công?

Lộ Kiều không biết.

Trong lòng cậu mơ hồ, trống rỗng.

Nghe xong, Yến Khâu im lặng hồi lâu rồi nói:

"Có lẽ cũng như con người sinh – lão – bệnh – tử, sự diệt vong cũng là một phần tất yếu trong vòng đời của thế giới."

Lộ Kiều ngẩn người.

"Việc sinh ra sinh linh có thể là một "sự cố" ngoài ý muốn của thế giới, nhưng chẳng có cỗ máy nào có thể vận hành mãi mãi mà không hỏng hóc." Yến Khâu chậm rãi nói tiếp:

"Cho nên, lần "tổn hại" đầu tiên của bánh răng, có lẽ vốn không phải là một tai nạn."

Nếu tai nạn nhất định sẽ xảy ra — thì đó chính là điều tất yếu.

Sự sống nhất định sẽ sinh ra, sự phá hủy do sinh linh gây nên cũng là điều không thể tránh. Và thế giới, bị chính những sinh linh trong nó hủy diệt, cũng là kết cục đã được định sẵn.

Chỉ là — sớm hay muộn mà thôi.

Lộ Kiều nghe xong, trong lòng vẫn thấy nặng nề.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!