Chương 5: (Vô Đề)

Lộ Kiều cho đến lúc đăng xuất rồi mà vẫn còn tức hừng hực!

Cái tên Thỏ Càu Nhàu đó, hễ thấy trai đẹp là phải châm chọc một câu, mà hễ nhắc đến Yến Khâu là y như rằng lại bắt đầu lên cơn ghen tị. Ngày nào không cà khịa một phát chắc là ngứa miệng không chịu nổi! Lộ Kiều thật sự tức muốn nổ tung!

Càng đáng giận hơn là, trên mạng mấy người như hắn lại không hề ít! Toàn mấy kiểu "Yến Khâu có gì ghê gớm đâu", "cũng chẳng thấy lợi hại gì mấy" — kéo ai cũng được, miễn sao dìm Yến Khâu xuống vài bậc thì lòng mới hả hê. Có đứa còn đoán mò đến mức vô lý!

Lộ Kiều tức đến muốn đập bàn!

Rõ ràng là cậu nói đúng mà, sao cứ bị bảo là đang "thổi phồng" anh ta chứ! Cậu đâu có nói linh tinh! Nếu lôi toàn bộ tướng lĩnh trong Liên Minh ra so sánh, Yến Khâu chắc chắn đứng hạng nhất! Cậu là người coi Yến Khâu là đối thủ, nhưng ngay cả cậu cũng phải công nhận — cái người đó đúng là xuất sắc! Không, phải nói là — xuất sắc tuyệt đối!

Nhưng cũng chính vì quá nổi bật, quá giỏi nên mới bị nhiều người ghen tị thôi! Cái câu "cây to đón gió" quả thật không bao giờ sai! Hừ!

Lộ Kiều mở mắt ra, hậm hực gỡ tai nghe xuống. Đúng lúc đó, bên cạnh vang lên giọng đàn ông trầm thấp: "Cậu đang giận chuyện gì vậy?"

Lộ Kiều giật bắn người, quay đầu thì thấy Yến Khâu đang ngồi tựa vào thành buồng mô phỏng, nắp đã mở. Anh chẳng biết từ khi nào đã thay sang áo ngủ, dáng ngồi lười biếng, một tay chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt vừa như suy nghĩ vừa như... trêu chọc.

Lộ Kiều đảo mắt một vòng, lí nhí: "Không có gì!"

Chuyện trên mạng, cậu tuyệt đối không dám nói ra.

Nếu để Yến Khâu nghe thấy người ta bôi xấu anh, chắc anh sẽ khó chịu lắm…

Còn chuyện cậu hăng hái bảo vệ anh? Ờ thì... cậu chỉ sợ anh biết rồi lại… kiêu ngạo thôi! Phải, đúng rồi, chỉ là sợ anh kiêu thôi!

Lộ Kiều tự mình bịa ra một lời giải thích hoàn hảo đến mức bản thân cũng tin gần nửa.

Yến Khâu không hỏi thêm, chỉ nhìn cậu chằm chằm. Khuôn mặt thiếu niên đối diện hơi ửng hồng — chắc do hồi nãy tức giận quá. Anh khẽ nheo mắt, ánh nhìn sâu hơn mấy phần, tay nâng lên định chạm thì—

"A, tôi... muốn đi vệ sinh."

Bàn tay vừa vươn ra liền dừng cứng giữa không trung.

Bầu không khí trong phòng hơi khựng lại.

Lộ Kiều lúng túng, nhỏ giọng nói: "Ờm... anh đi với tôi nha?"

Dù sao hai người cũng đang bị khóa đồng bộ, không rời nhau được, cậu còn biết làm sao nữa.

Yến Khâu thu tay lại, nắm hờ thành nắm đấm, giọng bình tĩnh đến đáng sợ:"Ừ."

Thế là hai người… cùng vào nhà vệ sinh.

Lộ Kiều bảo Yến Khâu quay lưng lại, hai người đứng lưng tựa lưng, để hai người dựa vào nhau rồi đi vệ sinh.

Tiếng nước vang lên — đôi tai Lộ Kiều đỏ đến mức sắp bốc khói.

Lạ thật, bình thường đi toilet công cộng, đứng cạnh cả hàng người cậu cũng chẳng thấy sao. Sao giờ lại thấy lúng túng thế này chứ?!

Giải quyết xong nhanh như chớp, cậu vội hỏi:"Anh có muốn đi luôn rồi ngủ không?"

"Không cần." Giọng Yến Khâu trầm trầm vang lên phía sau.

"Ờ..." Lộ Kiều vừa nói vừa định xoay người, để hai người đổi hướng cho thuận, nhưng chưa kịp xoay, Yến Khâu cũng xoay theo, dựa lưng vào lưng mình suốt, nên Lục Kiều không thể quay được.

Lộ Kiều ngớ người:"Sao thế?"

Yến Khâu bình thản nói:"… Rửa tay đã."

Ơ... ý là anh đang chê cậu bẩn hả? Dĩ nhiên là cậu sẽ rửa tay mà!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!