Chương 41: (Vô Đề)

Lần này, tổng cộng có hơn năm trăm người nộp đơn xin vào vị trí phó quan của Yến Khâu, chia thành năm phòng thi. Các phòng đều nằm trên cùng một hành lang, và lúc này bên ngoài có không ít sĩ quan đang đợi. Thế là Lộ Kiều vừa đi qua, vừa hứng chịu vô số ánh nhìn dõi theo từ hai bên.

Trong những ánh mắt đó, có tò mò, có hiếu kỳ, lại xen lẫn cả địch ý. Lộ Kiều âm thầm quan sát một vòng, rồi chẳng biểu lộ gì mà bước thẳng vào phòng thi số một.

Phòng thi rất lớn, bên trong đặt hơn trăm thiết bị mô phỏng toàn thức.

Một số người đã ngồi vào chỗ có ghi tên mình, một số khác thì tụm ba tụm bảy trò chuyện.

Lộ Kiều nhìn thấy Tống Duyệt. Vừa thấy cậu, Tống Duyệt liền hạ giọng nói:

"Mọi người đang bàn tán chuyện của cậu với Nguyên soái Yến đấy. May mà hai người không đi cùng nhau hôm nay, nếu không thì—"

Lời còn chưa dứt, có người khác bước vào phòng. Vừa trông thấy họ, người đó liền cười khẩy: "Ồ, Nguyên soái Yến hôm nay lại không có mặt à?"

Lộ Kiều và Tống Duyệt quay đầu nhìn, hóa ra là Tái Nhi và bạn của hắn.

Người bạn kia cắm tay vào túi quần, vẻ mặt đầy khinh thường. Tái Nhi kéo nhẹ tay hắn, nở nụ cười áy náy với Lộ Kiều, rồi tỏ vẻ quan tâm hỏi:

"Hôm nay Nguyên soái Yến cố tình tách ra đi riêng à? Haiz, dù là anh ta thì chắc cũng phải để ý đến lời đồn thôi..."

Lộ Kiều nhìn Tái Nhi từ đầu đến chân, ánh mắt thoáng có suy tư.

Tái Nhi hơi cứng mặt, gượng cười hỏi: "... Sao vậy?"

Lộ Kiều chỉ khẽ cười: "Không có gì."

Trên đường đến đây, dù những người xung quanh có cố hạ giọng bàn tán, cậu vẫn nghe loáng thoáng vài câu.

Nào là "bọn họ chỉ đến cho có thôi", nào là "không ngờ Nguyên soái Yến cũng làm chuyện thiên vị như vậy", thậm chí còn có người nói quá đáng hơn — "Nguyên soái Yến cũng bị mỹ nhân kế mê hoặc rồi..."

Mỹ nhân kế? Mỹ nhân nào? Ai mê hoặc ai cơ? Đây là đang đóng phim truyền hình à?!

Lộ Kiều thật sự cạn lời, vừa tức vì người ta bịa đặt lung tung, vừa bực vì họ dám bôi nhọ danh tiếng của Yến Khâu.

Quan trọng nhất là — cậu cảm giác chuyện này chắc chắn có người cố tình đổ thêm dầu vào lửa.

Nghĩ đến đó, sắc mặt Lộ Kiều trở nên lạnh đi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cho dù có khiến các giám khảo khác có ấn tượng xấu về cậu, thì cậu vẫn sẽ dùng thực lực để đường hoàng giành lấy vị trí phó quan bên cạnh Yến Khâu!

Người bạn của Tái Nhi vốn đã có thành kiến, thấy cậu bình tĩnh như vậy thì không nhịn được châm chọc:

"Nguyên soái Yến dù sao cũng là người đứng đầu Đế quốc, dĩ nhiên sẽ quan tâm đến danh tiếng của mình rồi. Nhưng chuyện đã truyền đi khắp nơi, che giấu có ích gì đâu, chẳng phải ai cũng biết cả rồi sao."

Vừa dứt lời — Kỷ Trúc Vân và Yến Khâu bước vào.

Khoảnh khắc Yến Khâu xuất hiện, cả phòng học lập tức im bặt. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.

Yến Khâu... thật sự xuất hiện rồi! Hơn nữa còn xuất hiện ngay trong phòng thi này, dường như chẳng có ý định né tránh gì cả!

Cho dù đã nghe những lời đồn đại đó, cho dù biết mọi người đều đang dõi theo hai người họ, ánh mắt của Yến Khâu vẫn không hề che giấu mà thẳng thắn nhìn về phía chàng trai trẻ giữa phòng.

Tái Nhi lặng lẽ siết chặt hai tay.

Người bạn của hắn vừa bị tát thẳng vào mặt, sắc mặt khó coi, rồi nghiến răng nhìn chằm chằm Lộ Kiều, nghĩ rằng cậu chắc đang đắc ý lắm vì được Yến Khâu chống lưng — nhưng không ngờ...

Lộ Kiều vừa nhìn thấy Yến Khâu liền hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

— Còn đang giận dỗi!!!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!