Tuy việc làm áo len đã bị Yến Khâu phát hiện, nhưng mấy ngày nay Lộ Kiều không hề đan áo trước mặt anh — không thì còn gì là bất ngờ nữa. Mỗi sáng cậu đều dậy sớm trốn đi làm, vừa về nhà là lại tiếp tục, tranh thủ từng phút giây trước bữa tối, có thể nói là chạy đua với thời gian!
Lộ Kiều làm đồ rất tận tâm, mà tay nghề lại thuần thục, nên cuối cùng hôm qua cậu đã hoàn thành xong!
Chiếc áo đúng như trong tưởng tượng của cậu — cực kỳ ngầu, hai bên lấp lánh có thêu chữ, giữa là đầu sư tử oai hùng bá khí, quả thật là tác phẩm hoàn mỹ nhất từ trước tới nay. Yến Khâu nhất định sẽ thích cho mà xem!
Lộ Kiều ngồi ngẩn người ngắm chiếc áo một lúc, rồi cẩn thận gấp lại gọn gàng, nghĩ xem có nên đi tắm không.
Nhưng mà... giờ thì không cần phải tránh Yến Khâu nữa nhỉ?
Cảm... cảm giác hình như có thể tắm chung rồi thì phải?
Lộ Kiều do dự một chút, cuối cùng lại ngồi nghiêm chỉnh bên giường, đỏ mặt chờ Yến Khâu về.
Nhưng đợi được mười phút, cậu chịu không nổi nữa — hoàn toàn không thể bình tĩnh!
Lúc thì nghĩ tí nữa có được hôn không, lúc lại nghĩ tới cơ bắp của Yến Khâu... Lộ Kiều cảm giác mình sắp chảy máu mũi, phải tìm gì đó để phân tâm thôi!
Thế là cậu đội luôn mũ thực tế ảo, đăng nhập lên mạng.
Hôm nay cậu vào hơi sớm, trong sảnh trò chơi "Tây Nguyệt" không thấy Thỏ Càu Nhàu và hai cô bạn thường ngày, chỉ gặp "Lạc Diệp" cùng một người bạn lạ mặt.
Lạc Diệp thấy bé chim trắng xuất hiện thì mỉm cười chào: "Cậu hôm nay lên sớm nhỉ?"
Anh ta cũng đã lâu không online, hôm nay rảnh rỗi nên vào dạo chút.
"Ừm..." Lộ Kiều hơi mất tập trung, không biết nên làm gì, tiện miệng hỏi:
"Cái người tên "Yến Khâu" bạn anh nói ấy, hôm nay không có lên à?"
"Hả?" Lạc Diệp sững một chút, "Sao thế?"
"Không sao..." Lộ Kiều xoay vòng quanh, ngồi phịch xuống ghế sofa, nghĩ ngợi một lát rồi bắt đầu phàn nàn: "Hắn kỳ lắm! Rõ ràng dùng tên Yến Khâu mà còn nói xấu Yến Khâu khắp nơi!"
Giống hệt Thỏ Càu Nhàu, suốt ngày miệng nói ghét Yến Khâu, nhưng đến lúc lại đi chỉnh dung thành dáng anh ta — đúng là cái kiểu "mình không có thì ghét người khác có"! Bệnh ghen tị đúng là khó chữa!
Lạc Diệp hơi kinh ngạc — Yến Khâu sau đó lại lên mạng? Còn nói chuyện với Kiều Kiều nữa sao?
Nhưng mà... "nói xấu Yến Khâu"?
Tự nói xấu chính mình à? Yến Khâu mà làm ra trò đó sao??
Ánh mắt Lạc Diệp khẽ đảo — có gì đó thú vị ở đây rồi nha...
Anh ta cười híp mắt hỏi: "Hắn nói xấu Yến Khâu á? Nói kiểu gì thế? Tôi nhớ hắn thích Yến Khâu lắm mà?"
"Thích chỗ nào!" Lộ Kiều tròn mắt:
"Hắn nói Yến Khâu xấu, còn bảo chẳng có gì đặc biệt! Thế mà lại lấy tên người ta làm ID — không thích thì đổi tên khác đi chứ!"
Càng nói Lộ Kiều càng tức.
Lạc Diệp nghe xong thì mắt càng sáng — nghe xem, nghe xem, đây có giống lời Yến Khâu sẽ nói không? Trừ phi anh ta bị hoán hồn! Hoặc... con chim trắng này có gì đặc biệt khiến Yến Khâu chú ý.
Khoan đã — Kiều Kiều, Kiều Kiều...
Lạc Diệp lần đầu tiên dùng ánh mắt ngạc nhiên quan sát chú chim trắng từ đầu tới chân, trong đầu lóe lên một suy đoán.
Không thể nào...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!