Yến Khâu nhìn chằm chằm vào cậu, bỗng nói một câu: "Diệp Lam bốn mươi hai tuổi rồi."
Lộ Kiều ngớ người, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Hả? Em tưởng anh ấy cỡ tuổi anh chứ!"
"…." Yến Khâu bình tĩnh nhấn mạnh, "Anh ta bốn mươi hai tuổi."
"…" Lộ Kiều im lặng — thì ra Diệp Lam giữ dáng tốt thật đấy.
Yến Khâu lại nói tiếp: "Anh ta đã có vợ rồi."
"... Em biết mà!" Lộ Kiều không hiểu sao Yến Khâu lại tự nhiên nhắc chuyện này, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Thấy cậu vẫn còn lơ đãng, Yến Khâu khẽ nhíu mày, đưa tay nâng cằm cậu lên, dò hỏi:
"Em đỏ mặt cái gì?"
Lộ Kiều sững lại, lúc này mới hiểu Yến Khâu đang nghĩ gì.
Cái tên này… hiểu lầm rằng cậu đỏ mặt là vì Diệp Lam sao?
Lộ Kiều vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nghiêng đầu tránh khỏi tay anh, khẽ nói:
"Không phải đâu, không liên quan gì đến anh ấy. Là anh ấy nói với em một chuyện… liên quan đến anh."
Sắc mặt Yến Khâu dịu xuống đôi chút, bình thản gật đầu chào Diệp Lam – người đang mỉm cười nhìn họ từ xa – rồi xoay người dắt Lộ Kiều lên phi thuyền, hỏi: "Chuyện gì?"
"..." Lộ Kiều liếc mắt nhìn quanh, ấp úng: "Không nói cho anh biết đâu."
Có giết cậu cũng không khai với Yến Khâu được.
"g*** h*p" gì đó… thật b**n th**, lại còn ám muội quá!
Yến Khâu lại nhìn cậu vài giây, sau đó cúi đầu thao tác trên thiết bị đầu cuối.
Lộ Kiều cảnh giác quay lại cảnh cáo: "Không được gửi tin hỏi anh ấy!"
Yến Khâu điềm nhiên đóng khung gửi tin lại.
Nghe lời thật đấy.
Trong lòng Lộ Kiều bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, hơi nóng do lời Diệp Lam vừa nói cũng dần tản đi khỏi gò má.
Nghĩ một lát, cậu hỏi: "À đúng rồi, chuyện của Thành Dịch… anh tìm được gì chưa?"
Nhắc đến việc này, giọng Yến Khâu cũng trầm xuống:
"Hiện tại vẫn đang truy dấu tung tích của hắn. Sao tự nhiên lại nhắc đến hắn?"
"Em chỉ đang nghĩ," Lộ Kiều cau mày, "tại sao tình trạng của Thành Dịch lại đặc biệt đến thế, còn em cũng thế? Đó là trùng hợp thôi sao? Hay là giữa em và hắn có điểm gì giống nhau?"
Nghe xong, Yến Khâu khẽ nhíu mày nhìn cậu.
Lộ Kiều cúi đầu, nhớ lại: "Ngày cha anh gặp chuyện, là hôm sau anh mới nhận được tin đúng không?"
"Chính xác thì, cha anh gặp chuyện vào rạng sáng giờ vũ trụ, còn anh thì đến tối cùng ngày mới nhận được tin." Yến Khâu đáp.
Rạng sáng.
Rạng sáng hôm đó — Thành Dịch vì chuyện của cha mình mà tranh cãi với Nguyên soái Yến lão, năng lực gen mất kiểm soát, vượt giới hạn, khiến ý thức thể của Yến lão tan vỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!