Chương 34: (Vô Đề)

Vừa thấy hai người họ, Kỷ Trúc Vân liền bước tới, cười tươi rói:

"Chờ hai người mãi rồi đó."

Lúc này người phục vụ cũng vừa đi qua, Yến Khâu cầm cho Lộ Kiều một ly nước trái cây, sau đó lập tức bị một nhóm người tiến đến bắt chuyện — toàn là những câu xã giao.

Ánh mắt đổ dồn lên người Lộ Kiều vẫn chưa tan đi — có người tò mò, có người dò xét, cũng có cả địch ý. Cậu lập tức thấy không thoải mái.

Kỷ Trúc Vân thấy vậy liền ghé sát tai cậu thì thầm:

"Có vài người vốn đã để ý đến Yến Khâu lâu rồi, nên thấy em sẽ có chút ganh ghét thôi. Đừng để tâm, mấy người đó Yến Khâu thậm chí còn chẳng biết họ là ai đâu."

Lộ Kiều nghe vậy lại có cảm giác rất kỳ lạ — cậu bị người ta xem là tình địch ư?!

Thật ra nghĩ lại thì, từ sau khi cậu và Yến Khâu bị "ràng buộc", mọi người xung quanh dường như đều mặc định họ là một đôi. Nhưng khi đó cậu vẫn cố chấp phủ nhận, không tin cái chuyện "hai người cùng thích nhau", luôn tìm cách phản bác.

Giờ nghĩ lại... đúng là cậu quá chậm tiêu rồi.

Lộ Kiều âm thầm tự kiểm điểm bản thân.

Ngay lúc ấy, trong nhóm đang nói chuyện với Yến Khâu có một người phụ nữ chú ý đến cậu, che miệng cười:

"Yến Khâu này, cha anh đã gặp cậu bé này chưa? Hẳn là bị dọa cho một phen nhỉ?"

Người đàn ông bên cạnh cô ta cũng cười hùa theo:

"Chắc rồi. Ai mà ngờ người bị ràng buộc với Yến Khâu lại là một cậu trai chứ. Tiếc thật, nhà tôi vốn còn có cô con gái tính giữ lại cho anh đấy, nhưng con bé còn nhỏ, đợi thêm vài năm cũng được."

Câu cuối cùng của hắn đặc biệt đầy ẩn ý.

Hai người nói chuyện chẳng hề hạ giọng, mà Lộ Kiều thì đứng ngay bên cạnh — dĩ nhiên nghe hết, mày lập tức nhíu lại.

Ngay lúc ấy, Yến Khâu kéo mạnh cậu về phía mình, một tay ôm ngang eo cậu.

Động tác ấy khiến đôi nam nữ kia lập tức cứng đờ, những người xung quanh đang xem kịch vui cũng lộ vẻ thích thú.

Yến Khâu lạnh nhạt liếc họ một cái, rồi chẳng buồn để tâm, chỉ cúi đầu nói với Lộ Kiều:

"Muốn ăn gì không?"

Lộ Kiều ngẩn ra, sờ bụng: "Muốn ăn đồ ngọt."

Yến Khâu khẽ cười, nắm tay cậu dẫn vào trong sảnh tiệc: "Vậy đi xem có gì nhé."

Giọng nói và cử chỉ của anh đều tràn đầy dịu dàng và cưng chiều — ai có mắt cũng hiểu ý nghĩa trong đó.

Việc Yến Khâu chủ động chấm dứt cuộc trò chuyện, thậm chí không buồn nói lời tạm biệt, khiến hai người kia vô cùng bẽ mặt — vốn dĩ họ chẳng thân quen gì với anh, chỉ nhân cơ hội chào hỏi để tạo chút quan hệ thôi.

Người đàn ông từng có chút giao tình với Yến lão nguyên soái nên nói năng chẳng nghĩ kỹ, tưởng rằng Yến Khâu sẽ nể mặt. Hắn còn nghĩ, một người như Yến Khâu chẳng qua chỉ đang "chơi đùa" với một cậu nhóc vô danh, ai ngờ anh trở mặt lạnh như băng.

Người phụ nữ thì vì thầm mến Yến Khâu từ lâu, lỡ lời vài câu, lại không ngờ anh lại phũ phàng bỏ đi chẳng thèm nể mặt.

Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía họ với đủ loại ý tứ, khiến hai người đỏ mặt, đứng ngây tại chỗ, không biết làm gì.

Kỷ Trúc Vân nhấp một ngụm rượu, cười lười nhác:

"Nếu không phải mấy năm qua Yến Khâu bị kẹt trong quân khu, e rằng bây giờ hai người họ đã thông báo tin kết hôn rồi ấy chứ."

Rồi lại suy nghĩ một chút, tự tin với sức hút của bạn mình, anh ta sửa lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!