Chương 33: (Vô Đề)

Yêu… 

Chữ đó khẽ rơi lên trái tim cậu, khiến tim Lộ Kiều cũng hơi rung lên.

Cậu nhớ tới lúc trước Tống Duyệt vô tình bàn với cậu, kiểu người như Yến Khâu khi thích một ai đó thì sẽ thế nào? Vẫn giữ vẻ lãnh đạm như trước sao? Hay sẽ thay đổi?

Nếu thay đổi, anh sẽ thành bộ dạng gì?

Ở khoảnh khắc này, Yến Khâu như vậy đang đứng sau lưng cậu, Yến Khâu như vậy… vì cậu mà sinh ra.

"Lộ Kiều," Yến Khâu nhẹ giọng nói, "quay người lại nhìn anh đi."

Lộ Kiều thấy gân ở cổ họng mình cử động.

Cậu nóng đến đổ cả mồ hôi, cứ như bây giờ không phải là mùa đông nữa mà là mùa hè nóng nhất.

Trước đây cậu từng được mấy cô gái tỏ tình nhiều lần, nhưng chưa lần nào giống như lúc này. 

Lộ Kiều cúi mặt, vặn vặn mấy đầu ngón tay, cuối cùng hít sâu hai lần, từng chút từng chút quay người, ngẩng lên nhìn về phía Yến Khâu. 

Ánh mắt người đàn ông nhìn cậu nóng rực, đôi mắt đen ấy chỉ phản chiếu một mình cậu.

Lộ Kiều mím môi, ôm chặt đầu gối, thu mình lại. 

Cậu cũng biết, đã nói tới mức này rồi, cậu không còn đường nào để trốn. Dù có ngại, cậu cũng phải đối mặt với tình huống hiện tại.

Vậy là cậu vừa hé môi, nhỏ giọng: "Khi, khi nào bắt đầu…?"

Thấy cậu cuối cùng cũng lên tiếng, Yến Khâu mỉm cười, anh quỳ xuống một gối, nói chậm: "Cụ thể khi nào anh cũng không rõ, chỉ là sau khi đi quân bộ, nghĩ tới sẽ có một thời gian dài không gặp được em thì anh mới nhận ra." 

Lộ Kiều khựng lại, tiếp tục nhỏ giọng: "Nhưng, nhưng khi anh đi quân bộ, em cũng từng nghĩ tới chứ, không, chưa chắc đã là… thích…"

Khi Yến Khâu đi quân bộ, cậu cũng đã buồn bã, mấy tháng sau thỉnh thoảng vẫn nhớ tới chuyện đó, cảm thấy rất cô đơn.

"Em cũng từng nghĩ vậy sao?" Yến Khâu nghe vậy, ánh mắt trầm hơn, "Lộ Kiều, anh vốn không muốn làm em sợ, muốn để em từ từ biết rõ cảm tình của anh, nhưng sau khi hôm qua mất kiểm soát, anh không che giấu vì ngoài việc anh không thể chịu đựng nữa, còn vì—anh cảm thấy em không phải là không có cảm giác với anh."

Lộ Kiều run nhẹ. 

Cậu hạ mắt, loạn nhịp nhìn quanh.

"Anh sẽ không ép em phải trả lời bây giờ, em có thể nghĩ từ từ, chỉ là," Yến Khâu đưa tay, nhẹ nâng mặt cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói, "đừng trốn tránh anh, được không?"

Lộ Kiều mở to mắt.

Ngón tay Yến Khâu khẽ vuốt lên má cậu, anh nói nhẹ: "Khi em không nói chuyện với anh, anh rất buồn."

Lộ Kiều hơi sửng sốt, không ngờ Yến Khâu lại nói những lời như vậy.

Nhưng trên mặt người đàn ông không có vẻ đùa, rất nghiêm túc và trịnh trọng.

Cậu thật sự không nghĩ—Yến Khâu sẽ vì người khác không thèm để ý mà buồn bã, thất vọng? 

Có phải, phải chăng hôm qua cậu khiến Yến Khâu buồn?

Lộ Kiều vội giải thích: "Em, tối qua đầu em cũng rối lắm, không biết phải cư xử thế nào với anh, không phải cố ý muốn lạnh lùng với anh—"

"Anh biết," Yến Khâu nói chậm, "anh không trách em, nhưng thử tập làm quen với con người như anh đi, được không?"

Thử tập làm quen với việc yêu em, thử tập làm quen với việc không kìm được muốn gần em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!