Suốt cả quãng đường, tinh thần của Lộ Kiều tốt đến lạ thường.
Trước kia, với hành trình năm sáu tiếng thế này, cậu luôn ngáp ngắn ngáp dài, ngủ gật suốt dọc đường. Nhưng hôm nay thì khác — làm sao cậu có tâm trạng mà ngủ được nữa chứ, cả trái tim đều bị Yến Khâu chiếm trọn. Lúc thì cậu căng thẳng như bị huấn luyện kiểu Spartan, lúc lại tự trấn an phải bình tĩnh, khi thì kích động, khi thì lại cố gắng giả vờ điềm tĩnh.
Khi đến trung tâm huấn luyện, Lộ Kiều đã mệt rã rời cả thân lẫn tâm.
Cậu suy nghĩ một lúc, mấy lần mở rồi lại đóng thiết bị quang não, cuối cùng uất ức gửi cho Yến Khâu một tin: "... Em tới nơi rồi."
Nghĩ lại Yến Khâu đã làm biết bao chuyện vì mình, Lộ Kiều thật sự chẳng nỡ giận anh.
Kết quả là y như lời Yến Khâu nói — cậu căn bản không thể làm lơ anh được…
Ngay sau đó, Yến Khâu trả lời rất nhanh: "Ừ."
Lộ Kiều mím môi, cảm thấy bản thân dường như có thể tưởng tượng được dáng vẻ anh khẽ nhếch môi cười, lập tức mặt nóng ran, vừa ngượng vừa rối.
Cậu lắc đầu thật mạnh, cố gắng hất hết những hình ảnh lung tung ra khỏi đầu, rồi kéo vali đi vào trung tâm huấn luyện.
Trên đường, học viên nào thấy cậu cũng chào hỏi, đến khi bước vào phòng học lớn nhất, cậu phát hiện Ellie và Chris đã quay lại, mà phó viện trưởng còn dẫn theo bạn gái của ông ta đến nữa!
Mọi người vây quanh họ, chúc mừng rôm rả, không khí vui vẻ khác thường. Lộ Kiều ngạc nhiên hỏi viện trưởng:
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Viện trưởng quay đầu lại, mỉm cười nói: "Cậu về rồi à, Lộ Kiều. Hai người kia sắp cưới rồi."
Lộ Kiều kinh ngạc: "Nhanh vậy ạ?!"
Hai người họ mới bị khóa cặp từ hôm đó, tính ra chưa đến một tháng mà đã kết hôn rồi sao?!
"Ngày nào cũng bị khóa dính nhau, ai mà chịu nổi chứ," viện trưởng "chậc chậc" cảm khái, giọng điệu cực kỳ mờ ám, "Tôi quen mấy đôi cũng giống bọ họ đó."
Ông ta liếc nhìn Lộ Kiều, cười gian: "Cậu cũng nên cẩn thận đấy nha…"
Lộ Kiều khựng lại: "…"
Ellie và Chris hôm nay là trốn về đây. Từ khi bị đưa đến quân bộ, giao cho một huấn luyện viên mới, hai đứa như rơi vào địa ngục — ngày nào cũng bị hành cho tơi tả.
Trước kia còn chê trung tâm huấn luyện này thế nọ thế kia, chứ bây giờ bọn họ chỉ muốn quỳ lạy cảm ơn! Với họ, nơi này chẳng khác nào ngôi nhà ấm áp.
Thế nên hôm nay, cả hai quyết định trốn học!
Giờ đứng trước mặt Lộ Kiều, nghe được cuộc nói chuyện giữa cậu và viện trưởng, hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt họ nhìn Lộ Kiều vẫn đầy địch ý như thường, giờ còn thêm chút ghen tị.
Bình thường Lộ Kiều sẽ lập tức trừng mắt đáp lại — nhìn gì mà nhìn, mấy người ngưỡng mộ Yến Khâu thì liên quan gì đến tôi, tôi với anh ấy đâu có kiểu quan hệ đó!
Nhưng hôm nay… cậu chột dạ. Rất chột dạ.
Cậu lảng tránh ánh nhìn của họ.
Ellie tròn xoe mắt: "Anh né à? Sao trông đáng nghi thế hả?"
Lộ Kiều nghẹn lời, phản bác: "Tôi đâu có!"
"Có!" Chris cũng trừng mắt, "Rõ ràng vừa rồi anh né tránh! Anh đang giấu cái gì vậy?"
"Ơ, Kiều Kiều chột dạ à?" Viện trưởng cũng hóng hớt, bước lại gần trêu, "Không lẽ cũng xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!