Chương 29: (Vô Đề)

Đôi môi mềm mại chạm lên đôi cánh, ấm áp và dịu nhẹ.

Khoảnh khắc ấy, nơi tiếp xúc như b*n r* tia lửa nhỏ—không, là một luồng điện nhẹ chạy dọc theo xương cánh, thẳng đến tận tim Lộ Kiều!

Cậu sững lại một giây, rồi lập tức rụt mạnh về phía sau, lông vũ trên cánh rối tung cả lên!

Mặt cậu đỏ bừng, toàn thân run rẩy, giọng cũng run run, nói lắp bắp: "Anh—anh làm cái gì vậy?!"

Yến Khâu cũng hoàn hồn rất nhanh, thoáng hiện lên một tia ngẩn ngơ rồi do dự. Nhưng khi những cảm xúc đó tan biến, ánh mắt anh dần trở nên trầm tĩnh, trong đôi con ngươi ấy ánh lên một tầng ý vị sâu xa hơn.

Không ổn rồi.

Lộ Kiều ngây ra nhìn anh, tim đập thình thịch, cảm giác khi vừa tỉnh khỏi cơn mộng kia lại ùa về — xấu hổ, bối rối, cả một sự kích động không tên khiến cậu sắp nổ tung.

Cái gì thế này, Yến Khâu vừa rồi… hôn, hôn cánh của cậu sao?!

Ánh mắt anh bây giờ lại còn như thế nữa là sao?!

Lộ Kiều muốn quay lại dụi dụi đôi cánh mình, vì cảm giác tê rần còn lan khắp. Nhưng không chỉ cánh, mà dường như toàn thân cậu đều tê dại, đến nỗi chẳng thể cử động nổi.

Yến Khâu nhìn cậu chăm chú, giọng nói trầm thấp khẽ vang:

"Lộ Kiều."

Anh bước lên một bước, khiến Lộ Kiều giật bắn, theo phản xạ lại lùi về sau — nhưng không ngờ chân giẫm hụt, cả người ngã nhào ra sau.

Đồng tử Yến Khâu co rút lại, anh đưa tay ra định bắt lấy cậu — rồi mới nhớ ra rằng Lộ Kiều giờ có cánh, có thể bay.

Quả nhiên, ngay sau đó, cậu xoay người một vòng giữa không trung rồi đáp xuống đất an toàn, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt đầy hoảng hốt, mặt đỏ bừng, nhanh chóng thu cánh lại rồi chạy thẳng vào biệt thự!

Sau vài giây sững sờ, Yến Khâu bật cười khẽ.

Anh khẽ thở dài, đưa tay vuốt tóc ra sau, cúi đầu liếc thấy trên nền đất có vài chiếc lông vũ rơi xuống.

Anh dừng lại một chút, rồi cúi người nhặt lên, nhẹ nhàng xoay xoay nó trong tay.

Một lúc sau, khi tâm tư đã lắng xuống, anh nắm chặt chiếc lông vũ ấy trong lòng bàn tay, xoay người trở vào phòng.

Khi đã thay đồ xuống tầng, Yến Khâu gặp mẹ mình. 

Mẹ Yến bĩu môi, ra hiệu cho anh nhìn về phía phòng khách, rồi hạ giọng cười nói:

"Con vừa làm gì với tiểu Lộ Kiều thế hả? Mặt nó đỏ như trái táo luôn kìa."

Khi nãy bà tình cờ gặp Lộ Kiều, cậu dường như còn định mở miệng mách tội ai đó.

Nhưng mới nói được hai chữ, cậu dường như nhận ra điều gì không ổn, lập tức vừa hoảng vừa xấu hổ mà ngậm miệng lại, khuôn mặt đỏ đến mức như sắp nhỏ máu, trông vừa bối rối vừa tội nghiệp.

Yến Khâu liếc về phía phòng khách, ánh mắt chạm phải cậu thiếu niên đang ngồi cứng ngắc bên bàn ăn.

Đối phương "vèo" một cái quay đi chỗ khác, Yến Khâu khẽ mỉm cười.

Mẹ Yến sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc là thế nào? Mau nói cho mẹ biết đi!"

Anh chỉ bình thản đáp, giọng trầm thấp: "Hôn một cái."

Mẹ Yến hít sâu một hơi, giật mình nhìn anh từ đầu đến chân: "Hôn… môi nó hả?!" 

Yến Khâu liếc bà một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!