Chương 25: (Vô Đề)

Biểu cảm của Lạc Diệp liền trở nên trêu chọc, anh cố tình nói: "Ồ, là của cậu à? Thế là đã dán nhãn xong rồi hả?"

Yến Khâu hơi nheo mắt, nhìn Lạc Diệp mà không đáp, cảm giác uy áp toát ra rõ rệt.

Lạc Diệp chẳng sợ, vốn chẳng sợ Yến Khâu giận mình, còn tươi cười hỏi Lộ Kiều: "Lộ Kiều, cậu định xin chuyển về quân đoàn nào thế?"

Lộ Kiều liếc sang Yến Khâu, Yến Khâu cũng quay mắt về phía cậu; trong ánh mắt tưởng như bình thản ấy lại rõ ràng viết: "Tôi đã nói rồi đấy," đầy sức ép.

Lộ Kiều gãi gãi má, lộ nét bẽn lẽn: "Tôi… tôi muốn về Quân Đoàn Số Một."

Lạc Diệp nói bóng gió: "Hình như đã thỏa thuận ngầm rồi nhỉ?"

Lộ Kiều còn chưa kịp đáp thì Yến Khâu đột nhiên nắm chặt tay cậu, nhẹ nói: "Nếu muốn điều động em ấy sang quân đoàn khác cũng không sao."

Lộ Kiều ngẩn ra.

Yến Khâu tiếp: "Chỉ cần bên kia không không phiền việc từ bảy giờ tối tới sáu giờ sáng cậu ấy luôn phải ở bên tôi là được."

Lộ Kiều: "……" 

Lạc Diệp nhíu mày.

Yến Khâu kéo Lộ Kiều đi ngang qua Lạc Diệp, liếc anh một cái như cảnh cáo: "Đừng quên người đã khóa định với cậu ấy là tôi."

Lạc Diệp khịt mũi, lầm bầm: "Ai mướn ông khoe đâu cha nội?"

Bên cạnh, Diệp Lam nhìn hai người họ rời đi, quay lại nhắc Lạc Diệp: "Nguyên soái Yến chiếm hữu như vậy, điện hạ anh trêu thế không tốt lắm đâu?"

"Có gì không tốt chứ?" Lạc Diệp chớp mắt, "Nói thật, tôi cũng tò mò lắm xem sau khi tên kia yêu đương thì sẽ phá nát hình tượng của bản thân đến mức nào!"

Diệp Lam: "……" 

Người ta quả nhiên cứ thích tìm đường chết, điện hạ…

Yến Khâu nắm tay Lộ Kiều dẫn đến cửa bệnh viện, trông anh mặt vẫn lạnh, Lộ Kiều không biết anh có còn bực hay không.

Nghĩ bụng, cậu nhanh bước, kéo tay Yến Khâu: "Về nhà tôi sẽ nộp đơn xin làm phó quan."

Yến Khâu khựng bước, ngoảnh lại nhìn cậu.

Lộ Kiều nhỏ giọng bổ sung: "Của anh."

Yến Khâu mỉm cười, thì thầm: "Tôi đợi em."

Nũng nịu mà cũng nhanh thật. 

Lộ Kiều rút mắt đi, đỏ mặt gật đầu, rồi nói thêm: "À, tối ăn xong tôi vẫn qua đây luôn, hôm nay chữa được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Diệp Lam lĩnh hội nhanh thật, biết đâu tối nay là đã học được."

"Đừng vội." Yến Khâu nhíu mày.

"Tôi sẽ không vội," Lộ Kiều dừng, lại ngẩng lên nhìn người bên cạnh, do dự một chút rồi gọi: "Yến Khâu."

"Ừ?" Yến Khâu nâng tay chỉnh tóc Lộ Kiều bị gió thổi rối.

Thật ra khi Lộ Kiều bắt đầu cảm thấy khả năng của mình sẽ kéo theo vấn đề, cậu chưa rõ rốt cuộc đó là vấn đề gì cho đến lúc Lạc Diệp nói mấy câu chiều nay — khả năng chữa lành ý thức quá quan trọng, trong khi đế quốc chưa bảo đảm khả năng này sẽ không biến mất, thì tự do của Lộ Kiều sẽ khó mà trọn vẹn.

Nhưng Lạc Diệp cũng ngụ ý rằng Yến Khâu sẽ không để cậu thành người bị trói buộc.

Nhưng như vậy, nếu Lộ Kiều xảy ra chuyện thì trách nhiệm sẽ rơi lên Yến Khâu chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!