Bảy bệnh nhân thất bại trong ca phẫu thuật đột biến gen và ba mươi sáu người bị thương đang hôn mê đều được đưa đến bệnh viện tốt nhất gần khu ba. Khi Lộ Kiều và Yến Khâu đến nơi, họ tình cờ gặp được Tống Duyệt.
Tống Duyệt trông vô cùng tiều tụy, ngay cả khi thấy Lộ Kiều cũng chẳng còn chút tinh thần nào.
Thấy trên người anh ta đã được xử lý vết thương, Lộ Kiều quan tâm hỏi:
"Chú dì không sao chứ?"
Nghe vậy, Tống Duyệt khựng lại.
Anh ta vuốt ngược mái tóc, khuôn mặt trắng bệch như ma, giọng khàn đặc đến biến dạng:
"Ba tôi… ý thức thể của ông ấy bị nghiền nát rồi… Ông ấy…"
Tống Duyệt siết chặt hai tay, nghiến răng, không nói tiếp nổi.
Sau khi để ba mẹ chạy thoát, anh ta liều mạng chắn trước mặt em trai. Nhưng ba anh lại không yên tâm, bất chấp nguy hiểm lao vào cứu hai con—trong khoảnh khắc đó, ông giúp anh tránh được một đòn chí mạng, nhưng đồng thời, thể ý thức của ông cũng bị nghiền nát hoàn toàn!
Người có ý thức thể bị nghiền nát… thì khác gì đã chết?
Họ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!
Đến giờ đã hơn mười tiếng trôi qua kể từ khi sự việc xảy ra, Tống Duyệt vẫn chưa thể chấp nhận hiện thực, còn mẹ anh thì hoàn toàn sụp đổ.
Lộ Kiều sững người. Cũng đúng lúc đó, tiếng khóc xen lẫn tiếng nức nở trong phòng cấp cứu trở nên rõ ràng hơn, như những cơn sóng ào ạt đập vào màng tai cậu.
Trong đại sảnh, nhiều người vẫn còn ở lại khu chờ: có người lặng lẽ chống cằm ngồi như tượng, có người thì gục vào vai người thân mà khóc không ngừng.
Tâm trạng Lộ Kiều cũng dần nặng trĩu.
Nếu thật sự không có cách cứu chữa, thì những gì xảy ra tối qua đúng là một bi kịch. May mà…
Cậu và Yến Khâu nhìn nhau.
Lộ Kiều đưa tay đặt lên vai Tống Duyệt, khẽ nói:
"Không sao đâu."
Tống Duyệt nhắm mắt lại, khẽ run.
Lộ Kiều nói tiếp:
"Anh yên tâm, tôi sẽ đánh thức chú ấy dậy."
Không khí im lặng một giây.
Tống Duyệt giật mình, mở to mắt, ngơ ngác nhìn cậu.
Lộ Kiều vỗ vai anh, nói: "Tin tôi đi. Giờ vào trong chăm sóc dì trước đã, chuyện khác để sau."
Tống Duyệt đứng sững tại chỗ, nhìn theo bóng Lộ Kiều bước vào phòng cấp cứu. Yến Khâu khẽ gật đầu với anh, rồi cũng đi theo.
Tống Duyệt vội giữ lấy tay áo Yến Khâu, lo lắng hỏi: "Lộ Kiều có ý gì vậy?"
"Chính là như cậu nghe thấy." Yến Khâu bình tĩnh nói. "Vào trong chờ đi, đợi Lạc Diệp đến rồi hẵng nói."
Lộ Kiều vào thăm mẹ Tống Duyệt, nhưng trước khi bắt đầu điều trị chính thức, cậu không thể để lộ năng lực của mình, nên chỉ an ủi bà vài câu, rồi liếc sang ra hiệu cho Tống Duyệt — bảo anh ở lại bên mẹ.
Sau khi nắm rõ tình hình, Lộ Kiều và Yến Khâu rời khỏi bệnh viện, đi dạo một vòng rồi về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!