Sau hôm đó, Lộ Kiều cảm thấy những gì Yến Khâu đã làm cho mình thật sự không thể chỉ dùng vài câu cảm ơn mà đền đáp nổi — cậu nhất định phải làm gì đó cho anh mới được.
Suy tới nghĩ lui, cậu chẳng có nhiều tiền, thứ giỏi giang thì chẳng bao nhiêu, còn thứ duy nhất Yến Khâu từng tỏ ra quan tâm… có khi lại là quần áo cậu tự tay làm! Có lẽ thứ đó sẽ khiến anh ngạc nhiên đấy!
Thế là Lộ Kiều quyết định phải nhặt lại cái nghề cũ đã bỏ bẵng lâu rồi!
Cậu mang ra đống len, bắt đầu chọn màu, thiết kế họa tiết, rồi lặng lẽ hành động trong bí mật.
Như thường lệ, ngoại trừ lần đến bệnh viện, mỗi ngày Lộ Kiều đều dịch chuyển đến chỗ Yến Khâu. Tuy nhiên, cậu vẫn luôn cảnh giác — để đề phòng một ngày nào đó Yến Khâu bất ngờ dịch chuyển đến chỗ mình, lỡ mà nhìn thấy cảnh cậu đang hí hoáy đan áo thì mất hết bất ngờ. Thế nên, cứ gần bảy giờ là cậu giấu hết dụng cụ đi.
Đúng là cảnh giác không bao giờ thừa. Bởi vì hôm nay, Yến Khâu thật sự dịch chuyển tới chỗ cậu.
Hình như đây là lần đầu tiên anh đến căn phòng nhỏ bé của Lộ Kiều. Đứng giữa không gian hẹp, Yến Khâu đảo mắt nhìn quanh — cái bàn học đã hơi cũ, cạnh cửa sổ là mấy hộp thuốc ổn định gen và thuốc dinh dưỡng. Lông mày anh khẽ nhíu lại.
Lộ Kiều thì lúng túng khỏi nói. Nghĩ đến phòng ngủ của Yến Khâu — rộng gấp mấy lần chỗ này — cậu buột miệng:
"Không thì… chúng ta ra ngoài thuê phòng nhé?"
Yến Khâu: "……"
Anh quay đầu lại, ánh mắt nhìn Lộ Kiều cực kỳ vi diệu.
Lúc này cậu mới kịp phản ứng, mặt đỏ bừng, vội vàng giải thích:
"Tôi… tôi sợ anh ở đây không quen thôi mà!"
Vừa nói, cậu vừa cúi đầu, tay vội vuốt phẳng tấm chăn trên giường, động tác lúng túng y như tội phạm bị bắt quả tang.
Chắc Yến Khâu chưa bao giờ ở trong nơi nhỏ như thế này đâu.
Thế nhưng anh chỉ giơ tay xoa xoa tóc cậu, nói nhẹ nhàng:
"Không sao, không cần ra ngoài."
Ánh mắt anh lướt qua cái giường nhỏ — hai người nằm lên chắc chắn chật ních — nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên:
"Ở đây tốt rồi."
Lộ Kiều cúi đầu, giọng nhỏ xíu:
"Vậy… tối nay ăn gì, gọi đồ ăn nhé?"
"Được, em gọi đi, anh sao cũng được." Yến Khâu nói với giọng dịu dàng như nước.
Lộ Kiều không muốn để Yến Khâu chịu khổ nên cố tình gọi thêm vài món, làm sao cho bữa tối nhìn trông phong phú nhất có thể.
Hai người không ra ngoài, chỉ chen nhau trong căn phòng nhỏ, vừa nói chuyện vừa ăn cơm.
Dạo gần đây, tình hình nghiên cứu về virus toàn cầu trên mạng vẫn chẳng tiến triển gì.
Có người đã thử "ba ba ba" (ai hiểu thì hiểu), kết quả là vẫn chẳng mở khóa được gì. Ai nấy đều mơ hồ về cái gọi là "mức độ thân mật vô hạn" ấy là gì. Có người thậm chí nghi ngờ là "độ sâu" không đủ, khiến mạng xã hội tràn ngập những chủ đề hết sức mờ ám.
Lộ Kiều giờ đây cũng chẳng còn quá gấp gáp để "mở khóa" nữa. Dù sao mọi người đều như nhau, mà cuộc sống của Yến Khâu cũng chẳng bị ảnh hưởng gì to tát. Cậu gần như đã quen với kiểu sống này rồi — đến mức nếu một ngày thật sự mở khóa, có khi cậu còn cảm thấy… không quen nữa ấy chứ.
Những đêm ngủ ở nhà Yến Khâu, Lộ Kiều vẫn thỉnh thoảng mơ những giấc mơ kỳ lạ. Cuối cùng, cậu cũng bước vào căn phòng cuối cùng ở hành lang bên trái — nơi đó chỉ có những mảnh sáng li ti lơ lửng trên giường bệnh.
Nghe cậu kể lại, Yến Khâu nhìn cậu một hồi rồi đột nhiên hỏi:
"Gen cấp ba của em là gen tộc Ý Thức à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!