Đêm đó, Lộ Kiều mơ rất nhiều.
Cậu mơ thấy mình rời khỏi quê nhà, đến tinh khu hạng nhất để nhập học. Bà ngoại vừa mới qua đời, cậu vẫn chưa quen với việc sống một mình, vậy mà đã phải chuẩn bị thích nghi với một môi trường hoàn toàn xa lạ.
Trong sự dè dặt, thấp thỏm và rụt rè ấy, cậu lần đầu tiên nghe đến một cái tên — Yến Khâu.
Người ta nói đó là con trai của nguyên soái Yến lão, hiện đang học tại Học viện Hoàng Gia, là thần tượng trong lòng tất cả sinh viên.
Sau đó cậu lại mơ thấy lần đầu tiên gặp Yến Khâu — trong một trận đấu liên học viện.
Khi ấy, Lộ Kiều chưa được vào đội thi đấu, chỉ có thể ngồi trên khán đài, dõi theo người thanh niên anh tuấn, khí chất lạnh lùng kia đang dùng phong cách chiến đấu dứt khoát, mạnh mẽ của mình để dễ dàng nghiền nát đàn anh của cậu. Ngoài cảm giác chấn động, trong lòng Lộ Kiều còn dấy lên một thứ cảm xúc khó diễn tả — có thể là phấn khích, có thể là máu nóng sôi trào, hoặc là thứ gì đó sâu sắc hơn thế…
Khi trận đấu kết thúc, học sinh dần tản đi, cậu ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ, không kìm được mà chạy tới trước mặt đối phương, hô to:
"Đấu với, với tôi một trận đi!"
Yến Khâu — người đang định xoay người rời đi — nghe thấy giọng cậu, ngước mắt nhìn lên.
Cái nhìn hờ hững, lạnh nhạt ấy chính là khoảnh khắc đầu tiên họ giao nhau trong đời.
Trong mơ, Lộ Kiều bị Yến Khâu đánh cho ngẩn người. Mà Yến Khâu lại chẳng nói câu nào với cậu, đánh xong liền quay đi, thờ ơ như thể gió lướt qua mặt hồ. Dáng vẻ ấy khiến Lộ Kiều nghĩ rằng đối phương chịu nể tình mà đấu với một kẻ vô danh như mình, đã là nhân nhượng lắm rồi.
Thật là một người khó gần.
Nhưng lại không hề khiến người ta ghét.
Kể từ giây phút đó, cậu có cho mình một mục tiêu rõ ràng hơn.
Cậu nhìn chằm chằm theo bóng lưng ấy, gắng sức học, học nữa, học mãi; luyện tập, luyện tập, luyện mãi.
Cậu không biết rốt cuộc Yến Khâu có sức hút gì, chỉ biết rằng nhờ có người đó, cậu lao về phía trước như được tiếp thêm đôi cánh.
Đó là lần đầu tiên, sau khi bà ngoại qua đời, trong cơn cô đơn không thể diễn tả, cậu lại một lần nữa tìm thấy cảm giác được sống có mục tiêu.
Cậu hiểu, một giai đoạn mới của đời mình đang bắt đầu.
Dù rằng không còn người thân, dù chỉ còn lại một mình, cậu vẫn sẽ tiếp tục trưởng thành.
Giấc mơ không thay đổi — chỉ là phía trước giấc mơ ấy, nay đã xuất hiện thêm một người.
Một người sáng rực rỡ như ánh sao.5 giờ 55 phút sáng theo giờ vũ trụ, đồng hồ báo thức reo lên.
Một cánh tay thon dài vươn ra, chạm nhẹ vào tường, tắt chuông.
Căn phòng vẫn yên tĩnh, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót lanh lảnh.
Trên giường, người đàn ông khẽ liếc sang bên cạnh — người nằm bên vẫn còn ngủ say, khoé môi hơi cong, như đang mơ giấc mơ đẹp. Anh cúi đầu, dùng cằm cọ nhẹ l*n đ*nh tóc đối phương, rồi khẽ ngồi dậy, chỉnh lại chiếc áo choàng ngủ lỏng lẻo trên người.
Đúng sáu giờ, anh biến mất khỏi giường — trở lại bệnh viện, nơi họ đã dịch chuyển tức thời tối qua.
Bên trong bệnh viện vẫn còn vắng người. Khi anh xuất hiện, viên tài xế và viện trưởng đã đứng chờ sẵn.
Không nấn ná, Yến Khâu lên thẳng phi thuyền, rời khỏi bệnh viện, trở về trang viên.
Vừa ngồi vào khoang lái, một tin nhắn hiện lên.
Luân Ân: "Tôi về rồi đây, trước khi đi báo cáo ghé qua nhà cậu ăn ké bữa sáng nhé 😁."
Hai tiếng sau, phi thuyền đáp xuống trang viên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!