Khi Lộ Kiều đấu với Dư Lương, cậu hoàn toàn không có ý làm đối phương bị thương. Nhưng ngay khoảnh khắc Dư Lương bạo phát gen, những đợt công kích cậu ta tung ra nhắm thẳng về phía Lộ Kiều lại hoàn toàn không hề nương tay — nếu những đòn tấn công ấy có thêm chút sức mạnh hoặc tập trung hơn một chút thôi, e rằng người nằm trên giường bệnh bây giờ phải là Lộ Kiều, thậm chí còn bị thương nặng hơn nhiều.
Ý thức lực vốn là cái gai trong lòng Yến Khâu, nên việc lúc này khí thế quanh anh đáng sợ đến thế cũng chẳng lạ. Lạc Diệp khẽ lè lưỡi — trời ạ, vừa nãy đi ngoài hành lang đã nghe thấy tiếng khóc chói tai ấy rồi, thật tra tấn mà.
Dư mẫu vẫn đang lén quan sát Lộ Kiều và Yến Khâu thì Lạc Diệp đi tới cạnh giường bệnh, nói:
"Bác gái chắc cũng biết rồi nhỉ? Trong lúc thi đấu, cậu Dư đã bộc phát gen cấp hai, là gen của tộc Ý thức, đồng thời còn xảy ra hiện tượng bạo phát gen. Toàn bộ hiện trường có 23 người bị thương, trong đó 15 người vẫn còn hôn mê—"
Sắc mặt Dư mẫu lập tức biến đổi.
Bà ta vẫn chưa biết cụ thể có bao nhiêu người bị thương, không ngờ lại nhiều đến vậy — mà còn có 15 người hôn mê?! Chẳng lẽ là do Lương Lương gây ra hết sao…
Lạc Diệp cố tình ngừng lại, rồi nói tiếp:
"May mà sau khi kiểm tra, bác sĩ xác nhận tất cả đều chỉ bị chấn động ý thức thể, không có tổn thương thực thể, nếu không thì chuyện hôm nay rắc rối to rồi, ha ha!"
Dư mẫu bị câu nói "bỏ lửng" ấy của Lạc Diệp dọa cho lùi một bước, suýt ngã.
"Còn nữa," Lạc Diệp cười híp mắt, "hiện giờ phụ huynh của mấy học sinh bị thương đều muốn tìm bác "tâm sự" một chút đấy. Trong bệnh viện sẽ có người duy trì trật tự thôi, nhưng lát nữa bác ra ngoài vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Dư mẫu lau mồ hôi, vội vàng gật đầu:
"Biết rồi, tôi biết rồi."
"Giờ thì," Lạc Diệp thu lại nụ cười, giọng trầm hơn, "chúng ta nên bàn chuyện chính. Bác chắc cũng rõ, hiện tại vấn đề về ý thức lực rất nhạy cảm. Người thức tỉnh gen tộc Ý thức chỉ có hai lựa chọn: một là gia nhập quân bộ, hai là tiến hành phẫu thuật phong bế gen để loại bỏ năng lực."
Phẫu thuật phong bế gen là một dạng trị liệu nhằm đóng lại gen mục tiêu — nói trắng ra là triệt tiêu khả năng ấy. Biện pháp này hầu như chẳng ai lựa chọn nếu không đến bước đường cùng. Câu nói của Lạc Diệp cũng ngầm cho thấy: người mang gen tộc Ý thức hiện nay đang bị giám sát rất nghiêm ngặt.
Nhưng với Dư mẫu, chẳng cần suy nghĩ lâu, bà ta lập tức đáp ngay:
"Điện hạ cứ yên tâm, con trai tôi nhất định sẽ vào quân bộ ạ!"
Đây đúng là cơ hội trời cho — không cần thi tuyển mà có thể trực tiếp vào quân đội, nói ra ngoài thôi cũng nở mày nở mặt! Bà ta kích động đến mức đôi tay run rẩy.
Lộ Kiều khẽ sững người, rồi cúi đầu, ánh mắt chợt tối lại.
Yến Khâu nhíu mày, đưa tay xoa nhẹ sau gáy cậu. Lộ Kiều khẽ run, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hoang mang.
Lạc Diệp liếc thấy cảnh ấy, khóe môi cong lên, nheo mắt đầy tinh quái:
"Nói mới nhớ, Yến Khâu, Quân đoàn số Một của cậu chẳng phải vẫn chưa có người điều khiển ý thức sao? Có muốn nhận bạn Dư về dưới trướng không?"
Nghe vậy, Lộ Kiều lập tức quay phắt lại nhìn hắn chằm chằm. Cậu và Lạc Diệp từng quen biết — vì Lạc Diệp cũng học ở Học viện Hoàng gia, thường chơi cùng Yến Khâu và Kỷ Trúc Vân, nên Lộ Kiều đối với hắn không có chút sợ hãi kiểu "cấp trên".
Lạc Diệp đón lấy ánh nhìn đó, chớp mắt — ôi, trên mặt Lộ Kiều viết rõ rành rành mấy chữ "Anh nói cái quái gì thế".
Dư mẫu nghe vậy thì nụ cười lập tức đông cứng, sắc mặt lại trắng bệch, dè dặt hỏi:
"Cái đó… chẳng phải bình thường ai cũng có thể tự chọn quân đoàn sao?"
"À, binh lính bình thường thì được, nhưng người điều khiển ý thức thì không nhé," Lạc Diệp đáp rất "ngây thơ", "loại này quá hiếm, nên chế độ khác biệt. Hiện nay họ không có quyền tự chọn quân đoàn, phải phục tùng sự phân phối của quân bộ."
Dư mẫu hoảng hốt — sao lại như vậy được? Ai mà không biết Quân đoàn số Một là nơi nào chứ, đó là tuyến đầu chiến đấu, nơi hiểm nguy nhất của Đế quốc! Con trai bà chỉ muốn sau này vào quân đoàn phòng thủ thành, an toàn giữ gìn trật tự thôi, nào có nghĩ đến chuyện xông pha chiến trường!
Hơn nữa, nhìn thế nào thì mối quan hệ giữa Yến Nguyên soái và Lộ Kiều… cũng rất đáng ngờ.
Từ nãy đến giờ, ánh mắt của Yến Nguyên soái gần như chưa từng rời khỏi Lộ Kiều, rõ ràng đến mức khiến người ta lạnh sống lưng. Trước đây bà từng nghe nói Lộ Kiều và Yến Khâu từng có giao tiếp trong trường, nhưng chưa bao giờ nghĩ… hai người lại thân đến mức này!
Còn Dư Lương thì… bà biết rõ tính con trai mình, biết cậu ta từng làm gì với Lộ Kiều. Nếu để nó vào Quân đoàn số Một của Yến Khâu, chẳng phải là tự đi tìm chết sao?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!