Khi Lạc Diệp, thị vệ và viện trưởng chạy đến, bên cạnh võ đài đã có gần hai mươi học sinh ngã xuống. Các võ đài xung quanh đều dừng trận đấu, mọi người đổ dồn sự chú ý về phía này, bàn tán xôn xao.
Sự bộc phát gen cấp hai vốn đã hiếm, lần này lại còn xuất hiện cả ý thức lực và tình trạng bạo loạn gen, khiến tình hình trở nên nguy hiểm gấp bội.
May mà Dư Lương sớm bị đánh ngất, nên chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn. Nhưng tình trạng của những người bị ý thức lực tấn công đến ngất xỉu thì vẫn chưa rõ ràng — nếu thể ý thức của họ bị khuấy nát, thì coi như xong đời.
Lạc Diệp và viện trưởng không còn nét cười trên mặt, lúc này vẻ mặt hai người đều vô cùng nghiêm trọng.
Nhân viên ban tổ chức vội vàng chạy tới, bước lên võ đài kiểm tra tình trạng của Dư Lương. Bên cạnh đó, cũng có không ít người tụ lại quanh Lộ Kiều.
Cách đó không xa, Ellie ngơ ngác kéo tay áo của Chris, khẽ hỏi:
"Người đó là…?"
Chris cũng tròn mắt, nói không nên lời.
Người đàn ông cao lớn, tuấn tú đang ôm lấy Lộ Kiều kia, rõ ràng là Yến Khâu!!
Yến… Yến Nguyên Soái sao lại ở đây? Hơn nữa, giữa anh và Lộ Kiều…
Không chỉ bọn họ, mà rất nhiều người khác xung quanh cũng chú ý tới cảnh Yến Khâu đang ở cùng Lộ Kiều. Cả hai đứng cạnh nhau thân mật, hoàn toàn không giống như đã lâu không gặp; ngược lại, quan hệ của họ còn có vẻ thân thiết hơn cả thời còn ở trường!
Ai nãy giờ còn nói bừa về mối quan hệ của hai người đó nữa không?
Chris nhất thời chết lặng — mới hôm qua, cậu ta còn buông lời khiêu khích với Lộ Kiều, thậm chí cho rằng Yến Nguyên Soái chắc chắn đã chẳng còn nhớ Lộ Kiều là ai.
Thế mà bây giờ, Yến Nguyên Soái đâu có quên — vừa nhìn thấy Lộ Kiều bị thương thôi, là gương mặt anh đã đen kịt lại, tưởng như sắp nổi giận.
Lộ Kiều theo bản năng cảm thấy nguy hiểm — đúng vậy, ngay cả khi Dư Lương bộc phát gen cấp hai rồi mất kiểm soát, cậu cũng không thấy nguy như lúc này. Nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Yến Khâu, trong lòng cậu lại chột dạ.
Cậu né tránh bàn tay của Yến Khâu, cười gượng:
"Không sao, không sao, chỉ là vết trầy nhỏ thôi, xịt thuốc là ổn rồi."
Yến Khâu nhìn cậu một cái, rồi ánh mắt tối sầm quét về phía võ đài, lạnh giọng hỏi nhân viên ban tổ chức:
"Người đó thế nào rồi?"
Người kia lau mồ hôi, lắp bắp trả lời:
"Đã hôn mê, chắc tạm thời chưa tỉnh được. Chúng tôi đã gọi đội y tế tới, sẽ lập tức đưa toàn bộ học sinh bị thương đến bệnh viện gần nhất. Còn vị này là…"
Yến Khâu không để đối phương nói hết, nắm chặt lấy tay Lộ Kiều, lạnh lùng nói:
"Cậu ấy đi với tôi."
Nói xong, anh liền bỏ mặc Lạc Diệp và viện trưởng, trực tiếp kéo Lộ Kiều rời khỏi hiện trường thi đấu.
Phía sau, mọi người đều hoặc kinh ngạc hoặc bàn tán xôn xao, dõi mắt nhìn hai người đi khuất. Ellie và Chris thì đứng đơ tại chỗ, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Lộ Kiều bị kéo đi loạng choạng, suốt quãng đường không dám hé răng. Bị Yến Khâu nhét vào phi cơ, cậu cảm nhận rõ ràng luồng khí áp đáng sợ tỏa ra từ người đàn ông bên cạnh. Cậu cố nặn ra giọng khô khốc:
"… Anh đang giận chuyện gì vậy? Năm đó tôi bị anh đánh còn thảm hơn bây giờ nhiều mà."
Yến Khâu: "…"
Giọng anh lạnh thêm mấy phần:
"Cái gì cơ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!