Giải Võ Đấu hai năm một lần là sự kiện được cả Đế quốc cực kỳ quan tâm. Mười ngày đầu là vòng tích điểm — người tham gia sẽ tự tìm sàn đấu, tùy ý chọn đối thủ để giao chiến. Hệ thống của đại hội sẽ tính điểm cho cả hai bên, đến hết mười ngày thì lấy mười người đứng đầu bảng điểm vào vòng bốc thăm thi đấu loại trực tiếp.
Giải đấu này, Lộ Kiều và Yến Khâu từng cùng tham gia cách đây sáu năm. Khi đó, chẳng ngoài dự đoán — Yến Khâu giành hạng nhất, còn cậu thì theo ngay sau, giành hạng nhì.
Khi cả nhóm đến được địa điểm tổ chức đại hội thì đã là mười một giờ.
Lễ khai mạc đã xong từ lâu, sân thi đấu rộng lớn với tổng cộng một trăm tám mươi sàn đấu, gần như sàn nào cũng có người, không khí vô cùng náo nhiệt.
Viện trưởng và phó viện trưởng đi đăng ký thẻ thi đấu cho học sinh, tiện tay cũng lấy cho Lộ Kiều một tấm.
Viện trưởng uể oải nói:
"Biết đâu lát nữa cậu nhìn thấy lại ngứa tay thì sao, cứ cầm sẵn đi."
Lộ Kiều nhìn tấm thẻ thi đấu quen thuộc, mỉm cười rồi cất vào túi.
Viện trưởng vỗ tay, nói với mọi người:
"Bây giờ bắt đầu tự do hoạt động nhé, bốn giờ chiều tập trung lại ở đây. Chúc các em thi đấu thuận lợi!"
Học sinh đồng loạt đáp một tiếng, rồi tản ra khắp nơi tìm sàn đấu hợp ý.
Chris và Ellie thì vẫn rầu rĩ, trông chẳng có hứng thú gì với cuộc thi. Viện trưởng liếc nhìn, hỏi qua loa:
"Sao thế? Trước đây hai đứa còn háo hức lắm mà?"
Chris hạ giọng:
"Nghe nói hai hôm trước, Nguyên soái Yến cũng bị khóa định cùng người khác rồi."
Viện trưởng khựng lại.
Lộ Kiều lập tức giơ tay vẫy:
"Thế cháu đi dạo đây."
Viện trưởng:
"Ờ, đi đi."
Ông nhìn bóng lưng Lộ Kiều, rồi lại liếc sang hai đứa Chris và Ellie, khụ khụ vài tiếng, ngẩng đầu nhìn trời:
"À, vậy à, khóa thì khóa chứ sao. Anh ta hai mươi bảy tuổi rồi, chẳng lẽ còn chưa có người thầm mến chắc?"
Câu này vừa dứt, Ellie liền òa khóc to hơn.
Tuy cả hai là quý tộc, chưa từng được gặp Yến Khâu ngoài đời, nhưng Ellie vẫn luôn mơ được làm vợ của Nguyên soái Yến, còn Chris thì mơ làm em vợ của anh ta… nói chung, cả hai đều đau khổ rất thật lòng!
Viện trưởng thấy vậy, khóe miệng giật giật.
Chris thở dài:
"Viện trưởng, thầy thật sự không quen Nguyên soái Yến sao? Chẳng phải năm năm trước thầy giải ngũ từ Quân đoàn Một à?"
"Ừ thì đúng, nhưng mà tôi với cậu ta một người vào, một người ra, có duyên không gặp. Với lại nếu tôi quen, lúc tuyển sinh đã quảng cáo to rồi!" Viện trưởng ho khan vài tiếng, khoát tay:
"Thôi thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa. Mấy đứa định vào quân bộ, trận này quan trọng lắm đó, tranh thủ mà luyện đi."
Lộ Kiều một mình dạo quanh sân đấu, vừa đi vừa quan sát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!