Tinh lịch năm 2900, ngày 19 tháng 6 — buổi tối.
Lộ Kiều dịch chuyển tức thời. Chỉ trong một cái chớp mắt, cậu từ một nơi phóng thẳng sang một nơi khác.
Một giây trước, cậu còn đang thư giãn trong nhà tắm, vừa tắm xong, mới mặc được mỗi cái q**n l*t, đang định xỏ áo... Giây tiếp theo, cậu đã nằm sõng soài giữa một phòng họp chật kín người, đập thẳng vào lòng một người đàn ông đã năm năm chưa gặp mặt.
— Phải, bạn không nghe nhầm. Chỉ mặc mỗi một cái q**n l*t, cậu đã bay thẳng vào lòng người ta, giữa ánh mắt của cả một đám sĩ quan nghiêm nghị.
Toàn bộ phòng họp rơi vào chấn động tột độ. Không khí nghiêm túc phút chốc biến thành hỗn loạn. Mấy người lính gác ngoài cửa nghe thấy động tĩnh liền ùa vào, đồng loạt chĩa súng về phía Lộ Kiều… và cả một cô gái khác cũng vừa "rơi" xuống, nằm đè lên một sĩ quan khác. Hai người này nhìn kiểu gì cũng đáng ngờ như đang diễn phim truyền hình!
Lộ Kiều mặt đơ toàn tập. Cậu liếc qua mấy họng súng lạnh toát, rồi nhìn lại những gương mặt nghiêm khắc, đầy cảnh giác kia. Cuối cùng, khi ngước lên — ánh mắt chạm vào khuôn mặt của người đàn ông đang ôm lấy cậu, trong đầu chỉ còn một tiếng gào vô thanh:
"Cái... gì... vậy... trời ơi!!!"
Không phải cậu đang ở phòng tắm sao!? Không phải đang mặc đồ à!? Sao lại xuất hiện ở đây!? Vì sao Yến Khâu — người mà cậu không gặp suốt 5 năm qua — lại ở ngay trước mặt!? Còn nữa! Sao không đợi cậu mặc xong áo rồi hãy dịch chuyển!? Ai lập trình cái hệ thống này mà chơi ác vậy hả!!
Mặt Lộ Kiều đỏ từ cổ đến chân, toàn thân như bị nướng chín.
"... Nguyên soái!" – Phó quan của Yến Khâu rút súng trong phản xạ, mặt căng cứng như dây đàn.
Một giây trước họ vẫn đang họp quân sự nghiêm túc. Một giây sau — một anh chàng gần như tr*n tr**ng và một cô gái khác bịch một cái, rơi xuống giữa phòng họp. Không ai kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết là cực kỳ đáng ngờ.
Yến Khâu lấy lại bình tĩnh đầu tiên. Anh cởi áo khoác quân phục, đắp lên người Lộ Kiều, ôm chặt cậu trong ngực rồi trầm giọng nói:
"Không sao, hạ súng xuống."
"Nhưng thưa Nguyên soái—"
"Ta nói, hạ xuống."
Giọng nói ấy vừa vang lên, ai nấy nhìn nhau, rồi đành chậm rãi hạ súng.
"Nguyên soái, chuyện này… là…" – Một người cố gắng mở lời, không khí trong phòng lập tức đặc quánh vì ngại ngùng.
Hiện tại, ngoài hai người vẫn còn ngồi vững ở bàn họp, những người khác đều đã bật dậy. Và trớ trêu thay — hai người còn ngồi lại đều đang ôm người trong lòng.
Sĩ quan bên kia đỏ bừng mặt, nói lắp:
"Cô... cô sao lại ở đây...?"
"Tôi... tôi cũng không biết..." – Cô gái sợ sệt, "tôi vừa mới ăn cơm xong mà..."
Còn Lộ Kiều thì co rúm trong áo khoác của Yến Khâu — chiếc áo vẫn còn hơi ấm của anh.
Cậu chẳng dám nhúc nhích, chỉ biết cúi đầu. Người đàn ông cúi xuống, giọng trầm trầm vang lên:
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Giọng của Lộ Kiều rít qua kẽ răng, nghe ra đầy tuyệt vọng:"... Tôi không biết... Chỉ thấy hoa mắt một cái, rồi xuất hiện ở đây luôn..."
Một vị tướng cau mày, nhìn giữa hai người:"Nguyên soái, sĩ quan Dương, hai người... đều quen biết họ à?"
Biến cố xảy ra quá bất ngờ, mọi người vẫn còn chưa hoàn hồn, đến khi nghe câu hỏi ấy mới phản ứng lại.
Ngồi ở ghế đầu bàn là một người đàn ông cao lớn, anh tuấn đến mức chói mắt — chính là Nguyên soái Yến Khâu, người đứng đầu Quân đoàn số Một của Đế quốc Ngân Hà. Hai ngày trước quân đoàn mới trở về từ chiến trường, hôm nay là cuộc họp quân sự đầu tiên của họ... Ai ngờ lại xảy ra chuyện vô tiền khoáng hậu thế này.
Lộ Kiều nghe thế, cố nuốt xuống cảm giác xấu hổ, ngẩng lên nhìn người đàn ông kia một cái.
— Cậu thậm chí còn không biết hắn đã trở về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!