Chương 34: Nếu như Phó Tư Niên mà xuất hiện trên chuyến bay này, mình sẽ không chạy nữa

Edit: MoonMi

Beta: Túc

————-

Tin tức Phó Tư Niên đi nước ngoại năm ngày đối với Úc Đóa mà nói, quả thực rất hạnh phúc, sự u ám đã biến mất, trên mặt luôn lộ ra nụ cười, ngay cả dì cũng nhìn ra.

"Thưa phu nhân, sao hôm nay lại vui vẻ đến như vậy?"

Úc Đóa ngâm nga một giai điệu nhỏ, nghĩ thầm, ngày mai sau khi Phó Tư Niên xuất ngoại, cô có thể nhảy nhót quanh biển cả, giữa bầu trời đầy chim bay, rời khỏi "móng vuốt" của Phó Tư Niên, có thể không vui sao?

"Hôm nay thời tiết không tệ."

Khi Úc Đóa cười rộ lên, đôi mắt sáng ngời kia híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, đáy mắt giống như một dòng suối trong suốt tinh khiết, tràn đầy sự trong sáng, rực rỡ tựa như muốn bao trùm hết các ngôi sao, nụ cười vừa ngọt vừa đẹp, chứa đựng sức hấp dẫn, nhìn thấy tâm tình cũng tốt hơn không ít, ngay cả dì không tự chủ được cũng nở nụ cười.

"Thưa phu nhân, hai ngày nay dạ dày của cô khá hơn chưa?"

Ở bên cạnh bàn ăn, Úc Đóa vừa chuẩn bị ngồi xuống thì thân hình cứng đờ, khóe miệng tươi cười đờ đẫn đi vài phần, theo bản năng vuốt ve bụng, nói: "Cảm ơn dì Liên quan tâm, tốt hơn nhiều rồi."

Dì Liên thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, đêm qua lúc trở về, tiên sinh còn hỏi về chuyện này, cô xem xem thức ăn này có hợp khẩu vị hay không."

Đồ ăn trên bàn quả thật vô cùng thanh đạm, nhưng có thể thấy được dì Liên đã tốn rất nhiều tâm tư làm.

Úc Đóa ăn đồ ăn của dì Liên ba năm, lúc trước đi du lịch bên ngoài không ăn được còn rất nhớ nhung, nghĩ đến sau này có thể không bao giờ ăn được đồ dì Liên nấu, nụ cười trên mặt Úc Đóa nhạt đi rất nhiều.-

---Đọc FULL tại ---

Mấy năm nay ở Phó gia, ở chung với dì Liên sớm chiều, ăn uống sinh hoạt tất cả đều là dì Liên dốc lòng chăm sóc, thời gian ở chung với dì Liên so với Phó Tư Niên còn nhiều hơn.

"Làm sao vậy?" Thấy Úc Đóa im lặng không nói, dì Liên nhìn thức ăn, hỏi: "Có phải tôi làm không hợp khẩu vị không?"

Úc Đóa hoàn hồn, miễn cưỡng cười nói: "Không có, con đang suy nghĩ, ngày mai Tư Niên phải đi công tác, lát nữa phải thu dọn hành lý cho anh ấy."

"Đợi lát nữa ăn cơm xong, tôi cùng phu nhân thu xếp."-

---Đọc FULL tại ---

"Vậy làm phiền dì Liên rồi."

"Không phiền." Dì Liên mang theo ánh mắt trách cứ nhìn Úc Đóa: "Phu nhân, tôi ở Phó gia nhiều năm như vậy, sao cô luôn dùng "làm phiền", "cảm ơn" khách sáo như vậy?"

"Dì chăm sóc con lâu như vậy, con nói một câu cảm ơn với dì là chuyện nên làm. Cảm ơn dì đã chăm sóc con trong những năm qua." Úc Đóa nhìn dì Liên, vô cùng chân thành nói.

Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Úc Đóa đã dậy sớm thay Phó Tư Niên kiểm tra đồ đạc trong vali, xem xem có thiếu sót gì không.

Phó Tư Niên vừa sửa sang lại cà vạt, vừa nhìn Úc Đóa bận rộn, trên mặt luôn hiện nụ cười tươi, suy nghĩ một chút: "Đóa Đóa, lại đây."

Úc Đóa tâm trạng khá tốt đi tới trước mặt Phó Tư Niên: "Làm sao vậy?"

Phó Tư Niên kéo cà vạt đã thắt xong ra, rũ mắt nhìn người vợ thấp hơn mình một cái đầu ở trước mặt, nhướng mày: "Giúp anh thắt kỹ."

… Được, thắt cà vạt thôi, cô nhẫn nhịn.

Úc Đóa giơ tay lên, thắt và vạt một cách thuần thục cho Phó Tư Niên.

Hai ba bước, đã hoàn thành nút thắt đơn giản.

Úc Đóa nhón chân lên, thay Phó Tư Niên sửa sang lại cổ áo, cơ thể không tránh khỏi việc va chạm với Phó Tư Niên, hơi thở ấm áp phả vào mặt, Phó Tư Niên có thể ngửi được hương thơm khiến người ta say mê trên người của cô, ánh mắt khẽ động, ma xui quỷ khiến hôn về phía cô trong gang tấc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!